Dương Trấn Nam dẫn theo năm ngàn Cấm vệ quân bao vây Dược Vương các.
Dược Vương các chiếm diện tích rất lớn, giống như một tòa thành nằm trong Vương thành, có rất nhiều luyện dược sư đã cắm rễ ở đây, người thân cũng sống ở nơi đây, những người bình thường ra vào tòa thành nhỏ này đều là những người cao hơn người khác một bậc, trước sau đều có hạ nhân đi theo, ngạo mạn thành thói.
Bây giờ, đột nhiên có hàng ngàn cấm vệ quân phong tỏa nơi đây khiến cho bọn chúng rất khó hiểu.
“Sao cấm vệ quân lại xuất hiện ở chỗ chúng ta? Có phải bọn họ chán sống rồi hay không?”
“Từ khi lão Các chủ đột ngột qua đời, rất nhiều người bắt đầu không tôn trọng Dược Vương các chúng ta, lần này gây chuyện, chẳng lẽ lại muốn dùng Dược Vương các chúng ta khai đao hay sao?”
“Cứ xem thế nào đã, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Dược Vương các chúng ta cũng đâu phải hiền lành gì”.
“Không cần quá lo lắng đâu, có lẽ nữ hoàng bệ hạ có việc muốn cầu cứu Dược Vương các chúng ta, thế nên mới phái người đến bàn bạc chuyện lớn với Dược Vương các!”
...
Dương Trấn Nam dẫn đầu, cầm thánh chỉ trong tay, lớn tiếng nói: “Dược Linh Vũ ra tiếp chỉ!”
Dược Linh Vũ dẫn theo Bao Liệt Băng, Đồng Sử cùng các trưởng lão hộ pháp khác xuất hiện, y lạnh lùng nói: “Thống lĩnh Dương tới tuyên thánh chỉ thì cũng đâu cần đem nhiều người tới như vậy?”
Dương Trấn Nam lớn tiếng: “Dược Linh Vũ, ngươi cấu kết với phản tặc Phúc An Vương, có ý đồ mưu sát Hoàng thượng, tội ác tày trời, ta phụng lệnh Hoàng thượng tới đây bắt ngươi về quy án, hãy khoanh tay chịu trói, để tránh phải chịu nỗi đau xác thịt!”
“Khốn kiếp, Dược Linh Vũ ta hàng năm đóng góp vô số đan dược cho triều đình, hết sức trung thành với Hoàng thượng, sao có thể cấu kết với phản tặc được? Dược Linh Vũ ta tuyệt đối không tin phục chuyện này, mọi người nói xem có đúng không?”, Dược Linh Vũ trả lời với khuôn mặt lạnh lùng.
“Đúng thế, triều đình không thể lạnh nhạt với người có công được. Dược Vương các chúng ta thận trọng cần cù, tận chức hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không thể cấu kết cùng phản tặc được. Chắc chắn ngươi đang nói lung tung!”, một luyện dược sư kích động lên tiếng.
“Nữ hoàng điện hạ có phải bị tiểu nhân che mờ mắt không vậy? Dược Vương Các chúng ta không phục!”, một người khác lại nói.
Những người của Dược Vương các đều kịch liệt phản đối, bọn chúng dễ hù vậy đâu.
“Thống lĩnh Dương, ngươi cũng nghe thấy rồi đó, người của ta đã nói là không tạo phản, ngươi đi về đi”, Dược Linh Vũ khoát tay Dương Trấn Nam, tùy tiện nói, có vẻ như y không quan tâm đến đám người Dương Trấn Nam trước mặt.
“Thánh chỉ ở đây, các ngươi không được phép ngụy biện, từng người một khoanh tay chịu trói, chúng ta sẽ điều tra chứng cứ, nếu như ai dám cản trở, giết không tha!”, Dương Trấn Nam không muốn dây dưa nhiều lời với Dược Linh Vũ, phải giải quyết chuyện ở đây càng sớm càng tốt.
“Dương Trấn Nam, ngươi đừng có hung hăng càn quấy, ngươi đang lợi dụng việc công báo thù riêng cho con trai mình ta chắc chắn sẽ không để các ngươi vào đây, ta muốn tiến cung gặp Hoàng thượng, nghe xem Hoàng thượng hạ thánh chỉ như thế nào, chắc chắn nàng bị các ngươi che mờ mắt rồi”, Dược Linh Vũ bất mãn trả lời.
Dương Trấn Nam lạnh lùng cười: “Tất cả mọi người hãy sẵn sàng, ai dám cản trở chúng ta vào trong lục soát, giết không tha!”
“Vâng!”, cấm vệ quân cùng kêu lên.
Mỗi một cấm vệ quân đều là những người được tuyển chọn gắt gao, có thực lực phi phàm, khí thế kinh người, cùng hét lớn lên như vậy, khiến đám người Dược Vương các sợ hãi.
Dương Trấn Nam dẫn đầu tiến vào, những người khác cũng lần lượt theo sau, bất chấp xông vào trong.
“Dương Trấn Nam tốt hơn hết là ngươi nên nghĩ kỹ lại!”, Dược Linh Vũ cười gằn rồi hét lên.
“Dược Linh Vũ, ngươi khoanh tay chịu trói đi, nếu như các ngươi oan uổng, ta sẽ đích thân xin lỗi các ngươi, đừng có phí công vô ích!”, Dương Trấn Nam cường thế trả lời.
“Tốt lắm, rất tốt, tất cả mọi người tránh ra, để bọn chúng vào lục soát!” Dược Linh Vũ biết chuyện này khó tránh khỏi, chỉ có thể nhượng bộ.
Lần này đến lượt Dương Trấn Nam kinh ngạc, ông ấy không ngờ Dược Linh Vũ thật sự nhường đường cho mình, ông ấy chỉ cảm thấy hơi khó hiểu: “Chẳng lẽ bọn chúng đã chuyển hết chứng cứ đi rồi sao?”
Dương Trấn Nam không nghĩ nhiều, dẫn mấy trăm người xông vào Dược Vương các, lục soát mọi bằng chứng phạm tội của Dược Vương các, chỉ cần tìm được thì có thể bắt được hết người của Dược Vương các.
Mấy trăm người do Dương Trấn Nam dẫn đến chia nhau ra lục soát, người của Dược Vương các cũng đi theo, không cho phép họ làm bậy hoặc phá hoại, người của Cấm vệ quân hiểu rõ sức mạnh của Dược Vương các, nên khi lục soát cũng cẩn thận hơn nhiều so với trước kia.
Đám người Dương Trấn Nam sau khi lục soát một vòng, không phát hiện ra điểm gì bất thường.
Dược Linh Vũ luôn đi theo, y lạnh lùng cười: “Dương Trấn Nam, bây giờ các người đã tìm thấy chứng cứ gì chứng minh chúng ta là phản tặc hay chưa? Nếu không có thì mau cút khỏi đây!”
“Hừ! Ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy!”, Dương Trấn Nam hừ lạnh một tiếng.
Lần này, Dương Trấn Nam đã chuẩn bị trước, trước mặt ông ấy không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con chó nhỏ màu đen, dẫn bọn họ chạy về một hướng.
Trước khi Dương Trấn Nam xuất phát, Dương Ân bảo Tiểu Hắc đi theo ông ấy, có lẽ sẽ tạo nên tác dụng không ngờ, Dương Trấn Nam cảm thấy Dương Ân làm vậy chỉ để trêu mình, ông ấy muốn đi điều tra chứng cứ phạm tội, mang theo con chó nhỏ màu đen này có tác dụng gì chứ?
Thế nhưng, Dương Ân nhấn mạnh đây là một con linh khuyển, có thể giúp ông ấy tìm thấy chứng cứ phạm tội của Dược Vương các.