Có không ít người bị sát hại, bên trong phòng đấu giá đều đã bị hủy hoại.
Ngô Tam Hào không ra tay, ông ta chỉ bảo vệ Kiều Tam Gia đi ra ngoài, ngay khi người hóa thú đến gần bọn họ thì đều bị đánh bay.
“Ngô Tam Hào, tại sao ông không tham gia giết những tên phản tặc này, ông hoàn toàn có năng lực này mà”, Kiều Tam Gia lớn tiếng chất vấn Ngô Tam Hào.
“Lão Kiều, chúng ta vẫn nên đi thôi, chuyện này một mình Dương Ân giải quyết là đủ rồi”, Ngô Tam Hào cười nhạt nói.
Ông ta là người đã trấn giữ biên quan mấy chục năm nay, tâm tính vô cùng kiên định, sẽ không ra tay vì mấy chuyện này.
"Lão già khốn kiếp, ông mau đi bảo vệ nữ hoàng bệ hạ, không cần quản thân già này của ta".
"Nữ hoàng bên kia ông lại càng không cần phải lo lắng, đi ra ngoài đi, mọi chuyện có thể không đơn giản như vậy".
Kiều Tam Gia được Ngô Tam Hào đưa ra ngoài, có rất nhiều người cũng chạy ra khỏi được phòng đấu giá, ngay khi họ nghĩ rằng mình đã bình an vô sự thì lại có một nhóm người hóa thú khác lao tới vây giết.
“Dám tới gây sự ở địa bàn của thiếu gia ta, ta sẽ rút xương từng tên một!”, con rùa ngân văn canh giữ bên ngoài hội đấu giá quát lên, ngay lập tức xông vào đám người hóa thú.
Con rùa vân bạc đã đạt tới cảnh giới yêu vương đỉnh cấp, một khi nó bộc phát chiến lực thì không có đối thủ nào dưới cấp thiên có thể địch lại nó.
Vạn Lam Hinh vung thương quát lớn: "Mọi người xông lên cùng ta, đây chính là vây cánh của phản tặc!"
Vạn Lam Hinh luôn đứng về phía Dương Ân, hội đấu giá này là sản nghiệp của Dương Ân, tất nhiên cô ta sẽ không cho phép người khác phá hủy nó.
Cấm vệ quân đều rút binh khí ra theo Vạn Lam Hinh xông vào đám người hóa thú.
Chỉ trong một thời gian ngắn, người hóa thú đã xuất hiện ở cả trong và ngoài hội đấu giá, tuy số lượng không quá nhiều nhưng mỗi một tên đều rất mạnh, kẻ yếu nhất có thực lực cấp tướng đỉnh cấp, còn kẻ mạnh nhất cũng đã đạt tới thực lực vương giả đỉnh cấp.
Bọn chúng có được thực lực cường hãn như vậy hoàn toàn bởi vì bọn chúng đã nuốt vào người Hóa Thú đan.
“Xem ra bọn phản tặc này vẫn chưa chịu thua!”, trong phòng bao số 1, Đường Hiểu Hàm và Dương Ân đang quan sát tình hình bên ngoài, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Đường Hiểu Hàm đã không còn là một nàng công chúa nhu nhược nữa mà đã trở thành một nữ hoàng ngự trị trên ngai cao, đối mặt chuyện như vậy nàng ta cũng đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Hừ, đợi chuyện ở đây xong xuôi thì ta sẽ quét sạch bọn phản tặc này cho cô, giúp cho Đại Hạ có được tương lai tươi sáng hơn”, Dương Ân kiên định nói.
Hắn cũng không xông ra ngoài, hắn tin rằng Khỉ Gầy và các thành viên của quân đoàn Tử thần hoàn toàn có thể giải quyết chuyện này, huống chi tại hội trường còn có không ít cao thủ hiệp trợ.
“Huynh có biết bọn chúng trốn ở đâu không?”, Đường Hiểu Hàm hỏi.
"Ngoại trừ Dược Vương các thì không ai có thể làm cho con người hóa thú cả, đó là dược hiệu của đan dược", Dương Ân đáp.
"Vậy là đã có sự thông đồng giữa Phúc An Vương và bọn chúng?"
"Tất nhiên rồi, nếu không thì Phúc An Vương cũng không có lá gan lớn như vậy, dám đối nghịch với hoàng thượng. Ta chỉ không ngờ bọn chúng lại nóng lòng xông ra gây sự như thế này thôi".
"Tốt lắm, sau khi chuyện ở đây kết thúc thì huynh cứ tiêu diệt hết bọn chúng cho ta, tránh đêm dài lắm mộng, vương thành lại có thêm một tai họa", Đường Hiểu Hàm dứt khoát nói.
"Thần lĩnh mệnh!", Dương Ân chắp tay nói với Đường Hiểu Hàm.
Lần này hắn đã có lý do chính đáng để ra tay.
“Dược Vương các, đã đến lúc chết rồi”, Dương Ân thầm nói trong lòng.
Hội đấu giá gần như đã bị trận chiến phá hủy toàn bộ.
Dương Ân phải bảo vệ cho Đường Hiểu Hàm rời đi, lão công công đi theo hai người như hình với bóng, Dương Ân phát hiện thực lực của lão công công này không hề tầm thường, chắc chắn đã sắp chạm tới cảnh giới Thiên Ngư rồi.
Dương Ân giao Đường Hiểu Hàm cho lão công công rồi nói: "Bảo vệ bệ hạ cho tốt".
"Lão nô biết", lão công công nói với thanh âm hết sức sắc bén.
Lão ta vừa dứt lời thì liền có ám khí từ trên cao phóng xuống.
Dương Ân phản ứng rất nhanh, đánh bay ám khí trong chớp mắt.
Bang!
Ám khí bị đánh trúng thì liền phát ra một màn khói độc.
“Không ổn!”, thần sắc của Dương Ân thay đổi rõ rệt, hắn hoàn toàn ý thức được rằng đối phương đã có sự tính toán kỹ lưỡng từ trước, mục tiêu ngoại trừ muốn loại bỏ hắn thì còn có Đường Hiểu Hàm ở bên cạnh.
Đột nhiên, có một đám người mặc đồ đen lao ra từ mọi hướng, xông tới mục tiêu là Dương Ân và Đường Hiểu Hàm.
Những kẻ mặc đồ đen này đều là cường giả cảnh giới Địa Hải, không nói một lời đã phát động từng đợt công kích dữ dội.
Ầm ầm!
Những đòn công kích hiểm ác giáng xuống không ngừng, muốn giết chết Dương Ân và Đường Hiểu Hàm ngay tại chỗ.
Ngô Tam Hào vô cùng tức giận khi nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta gầm lên: "Đám loạn thần tặc tử các ngươi đều đáng chết!"
Cuối cùng, Ngô Tam Hào cũng bộc phát thực lực cường đại của mình, tay không ngưng tụ thiên địa huyền khí, năng lượng này lại hóa thành chưởng ấn khổng lồ đánh về phía những kẻ áo đen.
Bang bang!
Ngô Tam Hào đã có thể trở thành vương gia khác họ, chỉ huy mười vạn hùng sư khiến cho hoàng thượng phải dè chừng cũng đủ thấy thực lực của ông ta cường hãn đến mức nào.
Những kẻ áo đen này đã có chuẩn bị từ trước, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị quét sạch như vậy, trong số bọn chúng còn có cường giả cảnh giới Thiên Ngư.
Lần này, Dương Ân và Đường Hiểu Hàm còn có thể biến nguy thành an hay không?