Thận mọc cánh.
Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào chứ.
Dương Ân mới chỉ phát triển không gian càn khôn có một tí mà đã phát hiện thận mình có thêm một đôi cánh nhỏ màu xanh trong suốt tự lúc nào.
Đôi cánh màu xanh này được ngưng tụ từ huyền khí, nó còn đang ở trạng thái mới hình thành, chỉ phập phù quanh thận, nếu không nhìn rõ thì sẽ không nhận ra.
Dương Ân đột nhiên nhìn thấy nó, thật sự là sợ hết hồn.
Huyền khí hóa thành cánh là chuyện chỉ Vương giả cảnh giới Địa Hải mới làm được. Giờ hắn mới chập chững vào cảnh giới cấp tướng sơ cấp được mấy ngày mà bản thân lại biến hóa không tưởng.
“Phó đoàn trưởng… ngài không sao chứ?”, Lục Trí bò dậy hỏi Dương Ân.
“Không sao, ngủ tiếp đi”, Dương Ân đáp lại rồi ra khỏi lều, tìm nơi nào đó không người tĩnh tâm ngồi xuống.
Hiện giờ hắn đang rất kích động, hắn cảm thấy cánh ở thận của mình có lẽ là một chuyện tốt.
Hắn phải thử xem có thể hóa cánh giống như Vương giả rồi bay lên không trung hay không.
“Đừng kích động, đừng kích động, có lẽ chỉ là ảo giác của ta mà thôi”, Dương Ân hít sâu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại. Hắn thấy hạnh phúc này tới quá đột ngột, thật khó mà tin được.
Ai mà chẳng muốn bay trên trời, ai mà không muốn ngao du thiên hạ chứ. Đó là ước mơ của bất kỳ võ giả nào. Chỉ khi chạm được bầu trời thì mới là Vương giả chân chính, còn không cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi.
Dương Ân cảm thấy đôi cánh này chắc chắn sẽ khiến hắn đạt đến cảnh giới đó, giờ hắn đã phấn khích muốn thử lắm rồi.
Dương Ân cố điều chỉnh trạng thái của mình đến tốt nhất, sau đó lợi dụng đan điền trung tâm dẫn huyền khí đến, định phóng to đôi cánh ra.
Ban đầu, Dương Ân chỉ dẫn một lượng nhỏ, từ từ thăm dò. Đôi cánh trong suốt có được sức mạnh thì đã dần dần mở to ra.
“Có tác dụng!”, Dương Ân vui vẻ, sau đó liền bơm một lượng lớn huyền khí vào thận, hoàn toàn kích hoạt đôi cánh.
Vụt!
Quả nhiên, đôi cánh đó đã bay rồi!
Dương Ân hoàn toàn chết đứng.
Hắn tưởng rằng sau khi dồn sức vào đôi cánh đó thì hắn cũng sẽ có một đôi cánh như Vương giả rồi bay lượn trên bầu trời. Nhưng giờ xem ra thì hoàn toàn không giống, vì đôi cánh đó mọc quanh thận chứ chẳng đem hắn bay lên được.
Dương Ân sững sờ một lúc, nhìn đôi cánh từ thận bay ra, cánh to chừng bàn tay, trong đêm còn phát ra ánh sáng lấp lánh.
Dương Ân thất vọng vô cùng, nhưng lại cho rằng đôi cánh này không đơn giản như thế, hắn cảm nhận được nó như một phần cơ thể, hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy và khống chế của hắn.
“Thử bay xem nào”, Dương Ân hạ lệnh, và nó bay lên.
Dương Ân cảm thấy vô cùng tò mò, không ngừng dẫn động thần niệm. Hắn muốn nó bay về phía Đông thì nó cũng bay về phía Đông, muốn nó bay về phía Tây cũng được, mà lúc tăng tốc thì hắn suýt thì không nhìn theo kịp.
“Có lẽ nó là một loại thiên phú của ta, chắc chắn là còn có tác dụng khác nữa”, Dương Ân trầm mình suy nghĩ rồi đưa ra kết luận. Vậy là hắn nhìn ra gốc cây không xa rồi vận chuyển thần niệm, lợi dụng đôi cánh này để xuyên qua gốc cây.
Đôi cánh như một ngôi sao trong đêm, bay xuyên qua thân cây.
Thân cây đó hoàn hảo vô hại.
Dương Ân thất vọng vô cùng, lẩm bẩm: “Không lẽ đây chỉ là một đôi cánh gà thôi?”
Nhưng khi đôi cánh kia quay lại thì thân cây đó cũng đứt gãy và đổ xuống.
Lần này Dương Ân há hốc mồm, hơn nữa còn đi qua chỗ thân cây đó và xem thật kỹ. Hắn nhận ra vị trí thân cây nơi đôi cánh lướt qua đã có một vết cắt bằng phẳng.
“Đây là một đôi cánh có thể tấn công, quả nhiên nó là thiên phú tiềm năng của ta mà, haha!”, Dương Ân hưng phấn cười nói.
Thế là hắn lại ra lệnh cho đôi cánh tấn công một thân cây khác, thân cây ấy lại có kết quả giống hệt thân cây kia.
Dương Ân muốn sử dụng lần thứ ba nhưng thấy đôi cánh đã nhạt màu đi, rõ ràng là không đủ năng lượng.
Dương Ân thu hồi nó về trong phổi, nó quay về trạng thái nhỏ con, cần sức lực mới thì mới xuất hiện tiếp được.
Dương Ân thử thêm mấy lần nữa để chứng minh cách nghĩ này đúng.
“Có lẽ nó là một đôi cánh sắc bén, sau này có thể lấy nó ra để giết địch. Nếu đối phương là Vương giả bay được thì ta cũng có thể đánh được kẻ đó. Thiên phú tầm năng bực này thật sự là thần kỳ mà”, Dương Ân đắc ý nói.
Sau đó, hắn đặt tên cho nó là “đôi cánh bí mật”, đây là một vũ khí ẩn giấu dưới dạng đôi cánh, trở thành thủ đoạn giết người cuối cùng của hắn.
Đồng thời, hắn cũng đoán được là nó không đơn giản như vậy. Có lẽ khi hắn phát triển dần dần thì mới khiến nó trở nên mạnh mẽ theo được.
Dương Ân quay về lều vào lúc trời sáng, Lục Trí đã không còn ở trong lều nữa, không biết là chạy đi đâu.
Dương Ân quyết định hôm nay sẽ giải quyết mọi sự vụ đã, bèn phái người đi gọi tám đại thống lĩnh đến.