Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, huyền khí tràn đầy trên đài khiêu chiến, khiến người khác nhìn không rõ tình hình. Nhưng huyền khí cũng nhanh chóng tan đi, mọi người nhìn chăm chú Yêu côn kia bay lên, khuôn mặt lộ rõ một vẻ không thể tin nổi.
Yêu côn của Côn yêu bị đánh bay!
Đồng thời, Côn yêu cũng bị Dương Ân sống chết đánh cho bay từ trên đài khiêu chiến xuống dưới đài, khiến binh sĩ ở phía đó nháo nhác mà tránh.
Cứ như vậy, Côn yêu như con chó chết nặng nề đập xuống mặt đất, áo giáp bảo vệ lồng ngực cũng bị vỡ nát, nếu như không có áo giáp bảo vệ ngăn được một phần sức mạnh thì chắc chắn Côn yêu chỉ còn một đường chết.
Mà Dương Ân đánh bại Côn yêu với sức mạnh đơn thần cũng phải một cái giá cực đắt. Tay áo trên cánh tay bị rách toạc, lộ da phần thịt bị đánh sưng đỏ, cũng có cả máu chảy, may mà không thấy có dấu vết bị gãy xương.
Tình trạng đó đã đủ để khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Chưa nói tới tay không chiến đấu với Côn yêu, mà còn đánh tan huyền khí của đối phương. Đây chính là sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
“Cái này… không thể nào!”, Côn yêu ngã trên mặt đất nhìn Dương Ân trên đài khiêu chiến thì gào lên như điên.
“Không có gì mà không thể, ông quá yếu!”, Dương Ân giơ tay về phía Côn yêu lắc lư cái ngón trỏ, coi thường nói.
“Quá lợi hại, phó thống lĩnh Dương trâu bò thật!”, có binh sĩ không nhịn được hưng phấn reo lên.
“Quả thật rất lợi hại, chẳng trách mà tuổi trẻ như thế đã làm phó thống lĩnh. Ta phục sát đất luôn!”, có người phụ họa nói.
Hiện trường nhanh chóng trở nên ồn ào, ánh mắt họ nhìn Dương Ân đã trở nên khác trước, vốn dĩ là ánh mắt coi thường thì giờ đã biến thành sùng bái, ngưỡng mộ.
Thiếu niên xuất sắc như vậy quả thật khiến người ta cảm phục.
Ánh mắt Vạn Lam Hinh cũng trở nên mơ màng, cô ta khẽ nói: “Tài năng của đệ ấy đã không che giấu được nữa rồi!”
Lúc này, cô ta bỗng nhiên lo lắng Dương Ân sẽ càng ngày càng xa mình. Cô ta nghĩ lần này quay về thì nhất định phải chăm chỉ tu luyện, kiên trì trở nên ngày càng lớn mạnh hơn.
Côn yêu bị người chấp pháp của quân đội mang đi, nhưng gã vẫn không thể chấp nhận được sự thực này nên thất thanh kêu gào: “Ta không thể thua được, ta không thể thua được!”
Đáng tiếc, cho dù gã có gào thét thế nào thì cũng không thể thay đổi được kết cục bị trừng phạt.
Dương Ân đã thay Lý Đại Chủy lấy lại công bằng, đang định nhảy từ trên đài khiêu chiến xuống thì lúc này bỗng có một người nhảy lên đài, nói: “Dương Ân, ta muốn khiêu chiến với ngươi!”
Người nhảy lên có dáng vẻ không cao lắm nhưng toàn thân đều là cơ bắp cuồn cuộn, có thể tưởng tượng được sức mạnh trong những bắp thịt này to lớn thế nào.
Người này tên là Trần Kiên Thạch, là một tiểu đội trưởng của bộ doanh. Gã chỉ là cảnh giới cấp tướng thấp cấp, nhưng từ nhỏ đã luyện một thân Man lực, đồng thời sức phòng ngự của cơ bắp cũng đạt tới cảnh giới đao thương bất nhập.
Gã đã sớm nghe nói Côn yêu ở đây ra vẻ nên chạy tới muốn khiêu chiến với Côn yêu. Gã muốn thử xem Côn yêu có thể đánh vỡ phòng ngự của gã không.
Nhưng không ngờ, Côn yêu lại bị Dương Ân đánh bại, cho nên gã chỉ đành khiêu chiến với Dương Ân.
Bây giờ, lực phòng ngự của gã đã tăng lên một tầng, có tự tin đấu với Dương Ân.
“Không có hứng!”, Dương Ân không muốn đánh nhau với Trần Kiên Thạch, từ chối ngay.
“Nếu ngươi sợ bị ta đánh bại thì ta có thể cho ngươi thời gian dưỡng thương”, Trần Kiên Thạch khiêu khích Dương Ân nói.
“Ta khiêu chiến với Côn yêu chỉ để đòi lại công bằng cho một người bạn. Còn ta với ngươi không oán không thù, không thể nổi lên ý chí chiến đấu”, Dương Ân giải thích nói.
“Lẽ nào, ngươi không muốn giành được nhiều quân công hơn trên đài khiêu chiến, đổi lấy càng nhiều huyền linh thạch hoặc linh đan, thần dược sao?”, Trần Kiên Thạch hỏi lại.
Dương Ân mới nhớ ra quân công có thể đổi được những món đồ khác, mà trước đây những quân công hắn giành được thì phần lớn đều dùng để chuộc thân phận ngục nô, còn lại thì để thăng chức thành phó thống lĩnh mà đã tiêu hết sạch sẽ, cũng chính là nói, trước khi hắn đánh bại Côn yêu thì đã không còn chút công lao nào nữa.
Chắc chắn việc hắn đánh bại Côn yêu trên đài khiêu chiến có thể khiến hắn có thêm một ít công, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì hắn cũng không rõ. Bây giờ Trần Kiên Thạch khiêu chiến hắn thì bỗng nhiên cũng thấy động lòng.
Trên đài khiêu chiến có thể tôi luyện kỹ thuật chiến đấu của hắn, còn có thể giành được công lao, vẫn tốt hơn tự mình đóng cửa mà tu luyện nhỉ?
“Được, vậy chúng ta đấu một trận!”, Dương Ân gật đầu đồng ý, sau đó trong tay có thêm một thanh kiếm linh xà, chuẩn bị tư thế đáp trả lời khiêu chiến của Trần Kiên Thạch.
Trần Kiên Thạch nhìn thấy Dương Ân rút binh khí ra thì vẻ mặt lập tức trở nên khó coi mà nói: “Dương Ân, kỹ thuật chiến mạnh nhất của ngươi không phải là quyền chưởng sao? Tại sao lại dùng binh khí thế!”
Gã nghĩ tới sức mạnh mà vừa rồi Dương Ân bùng phát ra. Nếu còn dùng binh khí thì gã cũng sợ mình không chống đỡ nổi.
“Không sao, kiếm thuật của ta cũng không tốt lắm, cho nên muốn luyện thêm. Ngươi tới đi!”, Dương Ân vẫy tay với Trần Kiên Thạch.
“Hóa ra lấy ta luyện tay. Vậy thì ngươi quá coi thường ta rồi đấy!”, Trần Kiên Thạch đáp lại một tiếng thì xông lên tấn công Dương Ân như hòn đá lăn tới.
Bùm bùm!
Trần Kiên Thạch bùng nổ, mỗi cước đạp trên đài khiêu chiến đều phát ra tiếng động kinh người, khiến cả đài khiêu chiến lắc lư thì có thể thấy sức mạnh của gã lớn đến mức nào.
Băng sơn chưởng!
Trần Kiên Thạch tiến sát lại Dương Ân thì bộc phát tấn công Dương Ân bằng song chưởng mang theo sức mạnh cực lớn.