“Côn Yêu, mau thua đi!”, Quan Thượng Kiệt không hề ý thức được điểm này, hắn ta chỉ thấy rằng Côn Yêu đang bị mình đè ép, khiến hắn ta sắp nhìn thấy chiến thắng.
Quan Thượng Kiệt cầm xích thương trong tay, tạo một độ cong cực kỳ hoàn mỹ, rồi đâm về phía cánh tay đang cầm côn ba khúc của Côn Yêu. Chỉ cần phế được tay của Côn Yêu thì hắn ta sẽ hoàn toàn chiến thắng.
Ánh mắt hắn ta khoá chặt vào Côn Yêu, hắn ta đang dồn sức vào đòn này.
Đòn này nhanh chóng xuất hiện, vẽ thành hình chữ thập, lực sát thương vô cùng đáng sợ.
Vào lúc quan trọng này, Côn Yêu lại hét lên: “Bàn Xà Toả!”
Cây côn ba khúc trong tay gã có hai khúc cong xuống tạo thành hình một con rắn, khoá chặt lại xích thương của Quan Thượng Kiệt. Mặt Côn Yêu lộ ra nụ cười khẩy: “Ngươi vẫn kém lắm, thua đi!”
Khúc côn cuối cùng của gã vung ra, giống như đuôi rắn đánh thẳng vào tay Quan Thượng Kiệt. Quan Thượng Kiệt hoảng hốt, muốn rút xích thương về nhưng lại không rút được, chỉ đành buông tay lui về sau thì mới thoát được đòn hiểm này.
Quan Thượng Kiệt mất đi xích thương nhưng vẫn không nhận thua. Hắn ta không có thương trong tay nhưng vẫn có thể dùng chưởng pháp, quyền pháp. Hắn ta không muốn thua.
Tiếc là không có binh khí thì khác gì con hổ mất răng, hắn ta nhanh chóng bị Côn Yêu đánh cho tơi tả. Những tiếng kêu thảm vang lên đã báo hiệu sự thất bại của Quan Thượng Kiệt.
“Không chịu nổi một đòn!”, Côn Yêu thất vọng lẩm bẩm.
Chỉ còn chút nữa thôi là gã đã có thể thi triển được kỹ thuật chiến đấu đến mức hoàn mỹ rồi, nhưng tầng đó cứ chậm chạp không bị phá giải, thật sự khiến gã khó chịu đến cùng cực.
Gã khát vọng có đối thủ mạnh hơn đến khiêu chiến, gã tin rằng, chỉ sau mấy đợt khiêu chiến nữa thì chắc chắn sẽ phát huy được côn pháp này.
“Hả, đến cả Quan Thượng Kiệt cũng thua, trừ khi những thống lĩnh trẻ tuổi hoặc thống lĩnh có kinh nghiệm ra tay, không thì ai cũng không thắng được gã”.
“Côn pháp độc môn này quá mạnh, chỉ sợ là một loại kỹ thuật chiến đấu vô địch, định mượn chúng ta để tập luyện đẳng cấp của kỹ thuật chiến đấu, khiến thực lực tăng cao!”
“Bỏ đi, gã đã thắng 69 trận rồi, ở đây không còn ai là đối thủ của gã nữa đâu, đừng lãng phí thời gian nữa”.
“Gã coi tất cả mọi người là đá tập luyện”.
…
Quan Thượng Kiệt thất bại khiến lòng tự tin của các binh sĩ bị đả kích thêm lần nữa, không một ai dám lên khiêu chiến với gã.
“Còn ai không!”, Côn Yêu lại kêu gào nói. Côn ba khúc của gã vắt trên cổ gã, quét mắt nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt bén nhọn vô cùng bức người.
“Còn ai không!”, Côn Yêu liên tục gào lên, khí thế như muốn phá nát không gian.
“Đừng rú lên nữa, Dương Ân ta sẽ khiêu chiến ngươi!”, một bóng người nhẹ nhàng bước tới đài khiêu chiến.
Giọng của hắn không lớn, nhưng lại gây nên phản ứng cực kỳ mãnh liệt tại đây. Các binh sĩ đều nhìn về phía hắn.
Bất kỳ người khiêu chiến nào cũng đều là nhảy lên đài khiên chiến, dùng tư thế đẹp nhất để “hạ cánh”, mà thiếu niên này lại bình tĩnh đi lên đài, khiêm tốn như vậy không giống cách làm của một thiếu niên mà.
Nhưng những binh sĩ kia cũng đang cực kỳ hứng thú, vì “Dương Ân” này chính là đề tài nói chuyện phiếm của bọn họ dạo gần đây.
“Hắn chính là Dương Ân sao? Người làm cho phó thống lĩnh Tào Thanh Cung bị thương?”
“Chắc là hắn đó, hắn và Côn Yêu cùng một quân đoàn Tử thần mà? Tại sao còn dám lên khiêu chiến nhỉ, dũng khí không tệ!”
“Còn trẻ như vậy cơ à, thật khiến người ta kinh ngạc. Không biết là chịu được mấy hiệp đây”.
“Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cũng chỉ để loè thiên hạ mà thôi, chắc được một chiêu là thua à”.
…
Côn Yêu nhìn người tới khiêu chiến, nhướng mày, nở nụ cười cuồng nhiệt: “Ngươi chính là Dương Ân? Dương Ân của quân đoàn Tử thần?”
“Quân đoàn Tử thần mà không có ai cùng tên với ta nữa thì chính là ta đó!”, Dương Ân chỉ vào mình, cười nhạt.
“Chậc chậc, có phải ngươi có một huynh đệ không tệ tên Tôn Đẩu không, hắn ta đâu rồi?”, Côn Yêu lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
“Ông tìm Tôn Đẩu làm gì?”, Dương Ân chau mày hỏi.
“Hehe, đương nhiên là để đòi lại binh khí của ta rồi”, Côn Yêu cười lạnh, rồi nói tiếp: “Nhưng ta giải quyết ngươi đã rồi tính sau, ra tay nhanh lên, đừng lãng phí thời giờ nữa. Nể mặt binh khí của ta, ta sẽ cho ngưoi được thoải mái”.
“Ông không muốn biết vì sao thống lĩnh ta lên đây khiêu chiến ông à?”, Dương Ân nhìn Côn Yêu với ánh mắt ý vị.
“Ồ, không phải là muốn đánh bại ta sao?”, Côn Yêu hỏi ngược lại.
“Ông đánh giá cao mình quá cơ, lần này ta thay Lý thống lĩnh đến cắt đứt một chân của ông đây”, Dương Ân nhẹ nhàng nói.
“Lý thống lĩnh? À, là Lý Đại Chuỷ đó à, hoá ra ngươi và Tôn Đẩu đều là thuộc hạ của cái tên biến thái đó!”, Côn Yêu tỉnh ngộ nói, rồi tiếp: “Đã vậy thì ta phải chiêu đãi ngươi thật tốt, để ngươi và Lý Đại Chuỷ cùng biến thành xác khô nào!”
“Mong là ông có cái năng lực đó”, Dương Ân lười nói nhiều. Hắn áp chế sức mạnh trong đan điền xuống, khống chế thái độ của mình, để tránh dùng đến huyền khí trong lúc khiêu chiến, rồi đi về phía Côn Yêu.
Khi hắn tiến gần đến Côn yêu thì vung ra một chiêu cực kỳ đơn giản, một cú đấm thẳng vào mặt Côn Yêu.
Đám người thấy Dương Ân lại dùng “binh quyền” thì đều trở nên thất vọng.
Binh quyền chỉ là binh kỹ cấp thấp nhất thì có uy lực gì chứ?