“Phản ứng nhanh thật, đội hai đội ba nhanh chóng tấn công!”, Đặng Song Mậu giống như một chỉ huy cao cao tại tượng, hạ lệnh cho đám thuộc hạ.
Gã không định tự mình ra tay. Đây là cách làm cẩn trọng, đầu tiên làm tiêu hao sức chiến đấu của Dương Ân, sau đó thì xử lý hắn cũng không quá muộn.
Duy chỉ có một kẻ dẫn đầu ngu xuẩn mới chọn lựa đích thân ra tay giết địch.
Người trên dùng trí, kẻ dưới dùng sức.
Đây chính là quy luật.
Đặng Song Mậu có một giấc mộng trở thành tướng quân, cho nên gã ăn mặc chỉnh trang hơn bất kỳ người nào của quân đoàn Tử Thần, trông giống như một tướng lĩnh. Khí thế áp bức đó cũng không tầm thường, nếu không phải là xuất thân thấp kém thì gã cũng có tiềm năng trở thành tướng quân.
Dưới mệnh lệnh của gã, lại có mấy chục người tham gia vào chiến đấu vây bắt Dương Ân.
Mà đây là mới chỉ huy động một nửa số người. Sức chiến đấu như vậy thì cho dù là vị chiến tướng nào ở đây cũng không dễ đột phá vòng vây. Hợp lực tấn công của họ đủ để khiến người ta sứt đầu mẻ trán.
Nhưng thế trận hợp lực vây bắt như vậy thì chỉ là chuyện nhỏ đối với Dương Ân. Với sự giải phóng của hoa đạo thần đình, cảm nhận trong ngũ quan của hắn đã kích thích tới tối đa. Nhiều đòn tấn công chậm như ốc sên hiện ra trước mắt hắn. Hắn có thể xuyên qua lỗ hổng của những đòn tấn công đó, mục tiêu trước tiên là cứu người nên chưa đánh lại.
Chân phong thần!
Đôi chân của Dương Ân như sinh ra gió, tốc độ nhanh tới mức kẻ khác không nhìn rõ vị trí của hắn. Trong chớp mắt đã tới vị trí gần với nơi đang bị tạm giữ, chuẩn bị cứu họ.
Đặng Song Mậu vẫn luôn khoá chặt từng động tác của Dương Ân, mắt gã nheo lại, hô lên: “Cẩn thận, hắn tới cứu người!”
Trương Cung, đệ nhất xạ thủ, thuộc hạ thiết thân của gã đã kéo cung lên tên, không ngừng thay đổi phương hướng, mục tiêu khoá chặt vào Dương Ân, lúc nào cũng chuẩn bị xuất ra một đòn trí mạng.
Lúc Dương Ân muốn chuẩn bị ra tay cứu người thì mũi tên trong tay Trương Cung rời tay lao ra.
Vút!
Trương Cung chỉ bắn một mũi tên. Uy lực của mũi tên này rất mạnh mẽ, huyền khí bén nhọn đâm thẳng vào lưng Dương Ân.
Thời điểm mà mũi tên này được bắn ra quá chuẩn, cho dù là cảnh giới cấp tướng cao cấp phản ứng không kịp thì đều có khả năng bị trúng tên mà chết.
Nhưng Dương Ân là kẻ đã mở tiềm năng, năng lực phản ứng quá nhanh. Trước khi mũi tên này chạm vào người hắn thì hắn đã tránh được nó, khiến mũi tên chỉ bắn trúng cái bóng của hắn, trái lại, hai binh sĩ đứng trước hắn đã bị tên bắn bị thương.
Dương Ân nhân cơ hội này nhanh chóng ra tay, liên tục đánh ra hai quyền về các hướng khác nhau, đánh lui kẻ đang đứng canh giữ Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh, giải cứu thành công bọn họ.
“Trả lại binh khí cho các ngươi, đứng sang một bên, thống lĩnh ta phải luyện kỹ thuật chiến đấu!”, Dương Ân hét lên với hai người họ một câu rồi rút đao sắt bắt đầu chém giết điên cuồng.
Đao tập kích loạn mã!
Môn đao thuật này do Dương Ân học từ trên bia chiến kỹ, trong lúc chém giết tướng Man thì hắn đã nâng nó tới bước tinh thông. Mà trong khi bế quan ba ngày này thì hắn đã lợi dụng thần đình để tu luyện kỹ thuật chiến như những gì Tiểu Hắc nói để suy tưởng tu luyện “Đao tập kích loạn mã” và “Mười hai kiếm đuổi gió”.
Phương pháp tu luyện này chỉ làm được khi lực tinh thần mạnh mẽ tới một mức độ nhất định. Dương Ân dựa vào tinh thần để suy tưởng, tiến một bước lớn trong kỹ thuật chiến của mình, mà bây giờ lại thông qua thực hành để tiến một bước nữa.
Quả nhiên, sau ba ngày suy tưởng thì hắn đã vận dụng Đao tập kích loạn mã thành thục hơn nhiều, đao trong tay như một bộ phận trên cơ thể của hắn được hắn sử dụng vô cùng thành thục, mỗi ánh đao chém xuống là một binh sĩ la hét thảm thiết mà bay ra, căn bản không kẻ nào có thể làm hắn bị thương.
Một lúc sau, hắn không thoả mãn với cây đao trong tay nên lại xuất thêm một trường kiếm. Đây chính là kiếm linh xà lấy được từ đống đồ bồi thường của Man tướng. Đây không phải là kiếm binh mà tộc Man di chuyên dùng, mà là chiến lợi phẩm mà tộc Man di lấy được của người Đại Hạ. Thân kiếm vô cùng mỏng nhẹ và dài, loé lên ánh sáng lạnh, trông vô cùng sắc bén.
“Hôm nay lấy các ngươi luyện tay!”, khuôn mặt Dương Ân hiện lên vẻ hưng phấn tột độ hét lên.
Sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn sau khi thức tỉnh thì hắn cảm thấy sinh khí của mình sinh ra từ trong chiến đấu. Hắn khát vọng chiến đấu, không ngừng chiến đấu, duy chỉ có như vậy mới có thể giải phóng tất cả ý chí chiến đấu trong cơ thể của hắn.
Cho dù bây giờ hắn chưa kích thích sức mạnh của huyết mạch, nhưng bất giác trong thần đình đã có thêm một cỗ ý chí.
Dương Ân một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, đao kiếm song song, không ngừng chém giết kẻ trước người sau. Tay phải cầm đao bá đạo điên cuồng, tay trái cầm kiếm dịu dàng như gió, hai kiểu tấn công tuyệt nhiên không giống nhau nhưng lại mang lực phá huỷ ngang bằng.
Mười hai kiếm đuổi gió là kỹ thuật kiếm mà Dương Ân đã luyện từ đầu, nhưng nó chỉ là môn kỹ thuật chiến cấp sĩ. Đối với Dương Ân đã ngưng tụ hoa thần đình mà nói thì muốn lĩnh hội nó cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Trong thần đình, Dương Ân đã luyện Mười hai kiếm đuổi gió tới mức tinh thông. Nhưng bây giờ khi hắn thi triển ra thì cũng chỉ là giai đoạn nhập vi mà thôi. Nhưng với sự hỗ trợ của huyền lực lớn mạnh, ánh kiếm vẫn vô cùng sắc nhọn, không mấy kẻ có thể ngăn cản được.
A a!
Trong chốc lát, 20, 30 người bị Dương Ân chém ngã dúi dụi, máu tươi không ngừng tuôn chảy, thật sự là quá sốc.
Lúc này, Trương Cung liên tục bắn ra sáu mũi tên, mỗi mũi tên đều nhắm trúng Dương Ân, nhưng Dương Ân như có mắt ở sau đầu, luôn kịp thời chém đứt những mũi tên của gã, khiến gã không thể trở thành uy hiếp cho hắn.
“Ăn ba tên liên tiếp của ta đi!”, Trương Cung hoàn toàn tức tối, lại lần nữa thi triển tuyệt kỹ, một cung ba tên để cho Dương Ân biết mặt.