"Không phải, trước khi bị giam vào ngục, chúng ta đã bị đóng dấu hiệu của ngục nô. Dấu hiệu ngục nô này đã ăn sâu vào bên trong cơ thể của chúng ta bởi một phương pháp đặc biệt. Chỉ có nước trong ao thanh lọc mới có thể rửa sạch được dấu hiệu này, vì vậy chúng ta phải tắm rửa thật sạch sẽ ở đây", Dương Ân nghiêm túc nói.
Ngay sau đó, hai người đưa giấy tờ cho binh sĩ gác tại đây xem, rồi thuận lợi bước vào ao thanh lọc.
Hai người bọn họ là lính ngục nô, mấy năm nay bằng sự cố gắng của mình, cuối cùng đã tiến được vào ao thanh lọc. Trong quá khứ, lính ngục nô căn bản đều chết ở trên chiến trường, rất khó có cơ hội tiến được vào ao thanh lọc.
Tâm trạng của Dương Ân và Khỉ Gầy lập tức trở nên phấn chấn hơn rất nhiều, sau khi đến ao thanh lọc, họ đã lột sạch hết quần áo của mình, sau đó nhảy ào xuống làn nước trong ao.
Xì xì!
Ngay sau khi họ nhảy vào ao thanh lọc, lại lập tức có một cảm giác mát lạnh lướt qua toàn bộ cơ thể họ, khiến cho cả cơ thể của họ trở nên thoải mái và bình tĩnh, đồng thời, những dấu ấn cùng những thứ ô uế vô hình đều bị trục xuất ra khỏi cơ thể của họ.
Bọn họ cảm giác rõ ràng được thân thể dường như trở nên linh hoạt đến kỳ lạ, cứ như thể xiềng xích trên người đã hoàn toàn được mở ra, giải phóng con người ban đầu của họ.
“Thật là sảng khoái!”, Dương Ân và Khỉ Gầy không khỏi cảm thán.
Cảm giác thoải mái này khiến họ có thể híp mắt thư giãn, sự mệt mỏi như được xóa tan.
Lúc này, đám binh sĩ trên bờ cũng bắt đầu bất mãn lẩm bẩm: "Hai tên thần kinh này ở đâu ra mà lại điên cuồng nhảy xuống ao thanh lọc như thế?"
"Đáng ghét, chẳng lẽ bọn chúng không biết ao thanh lọc không cho phép ngâm tắm sao? Chẳng lẽ bọn chúng là hai tên tân binh?"
"Mặc kệ bọn chúng, chờ bọn chúng đi lên thì chúng ta lại dạy dỗ bọn chúng cách làm người".
...
Những binh sĩ này đều đã từng thấy máu trên chiến trường, dù là ở nơi này đã được ao thanh lọc thanh lọc bớt đi lệ khí trên người, nhưng tính tình nóng nảy không dễ thay đổi, bây giờ nhìn thấy Dương Ân và Khỉ Gầy lột sạch quần áo ngâm mình xuống ao thanh lọc thì làm sao có thể để yên.
Chỉ có điều Dương Ân và Khỉ Gầy cũng không cảm nhận được, hai người bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng, hoàn toàn không nghe được những người khác đang nói gì.
Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng, nhưng Dương Ân và Khỉ Gầy dường như đã quên mất lời nhắc nhở của tên binh sĩ trước đó. Hai người vẫn tiếp tục ngâm mình, nên lực thanh lọc mạnh mẽ cuối cùng đã xâm chiếm lấy cơ thể họ.
Đầu tiên là Khỉ Gầy, hắn ta mang huyết mạch của tộc Linh Hầu viễn cổ, lực thanh lọc này dường như đã kích động huyết mạch của hắn ta, huyết mạch bắt đầu phản kháng lại lực thanh lọc, khiến cho cơ thể của Khỉ Gầy lặng lẽ biến đổi, lông khỉ bao phủ khắp cơ thể của hắn ta, và cặp mắt của hắn ta thì đã trở nên đỏ ngầu.
Lần này, Khỉ Gầy không hoàn toàn mất đi lý trí rồi bùng nổ như trước, hắn ta cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của chính mình, những ký ức rời rạc hiện lên trong tâm trí khiến cho hắn ta phải tự lẩm bẩm: "Tại sao mình lại trở nên như thế này? Mình là yêu quái sao?"
Khỉ Gầy ép mình phải bình tĩnh, không ngừng áp chế huyết mạch, nhưng lực thanh lọc lại không ngừng kích thích huyết mạch của hắn, khiến hắn không thể áp chế được.
Mà lực thanh lọc cũng không đủ mạnh để hòa tan huyết mạch của hắn ta, cho nên hắn ta mới có thể giữ được đầu óc bình tĩnh, thức tỉnh được trí nhớ của mình.
Tình hình của Dương Ân bên cạnh cũng giống như vậy, huyết mạch của hắn cũng bị kích động, một luồng chiến ý đáng sợ trong nháy mắt bị phóng thích ra ngoài, luồng khí thế bất khả chiến bại đó quét qua bốn phía, khiến cho binh sĩ đứng hai bên bờ cũng phải rùng mình, cảm giác giống như là nhiệt độ đang nhanh chóng hạ xuống, không nhịn được mà lùi lại thật xa.
Huyết mạch trong cơ thể của Dương Ân sôi trào, bên trong thần đình của hắn hiện lên những cảnh tượng chiến đấu vô cùng khủng khiếp, có chim muông oanh kích trên dãy núi dài ngàn dặm, có dã thú dỡ núi lật sông, còn có vô số cường giả mang theo đủ loại hung vật, hống hách như đủ sức hủy diệt trời đất, uy lực vô cùng kinh người.
Cùng lúc đó, hoa tử thần của hắn cũng bị lực thanh lọc quấy rầy, không ngừng bị thanh lọc tới mức co rút lại càng lúc càng nhỏ.
Lực thanh lọc mạnh mẽ này sẽ xóa sạch ý chí của các binh sĩ bình thường, nhưng đối với Dương Ân và Khỉ Gầy, nó chỉ có thể thức tỉnh huyết mạch của họ, không thể khiến cho họ bị xóa bỏ sức mạnh ý chí.
Lão tướng canh giữ ao thanh lọc đã nghe được động tĩnh bên trong ao thanh lọc.
Lão tướng này đã mất đi một cánh tay, ngồi ở trên đỉnh sơn cốc, như đã hòa nhập với mọi thứ xung quanh, khiến không ai có thể nhận ra sự tồn tại của ông ta, ông ta chính là “chiến vương một tay” từng khiến cho quân Man phải khiếp hãi, Tả Nhất Đao.
Đã 50 năm kể từ khi Tả Nhất Đao ra chiến trường lần đầu tiên, khi còn trẻ ông ta bị chém đứt một cánh tay ở trên chiến trường, mọi người đều nghĩ rằng đời của ông ta coi như đã phế.
Tuy nhiên, với ý chí mạnh mẽ, ông ta đã tiến vào cảnh giới Vương giả chỉ với một tay, chỉ tiếc khiếm khuyết cơ thể này đã khiến cho ông ta không thể tiến xa hơn được nữa, vì vậy ông ta đã chọn canh giữ ao thanh lọc này vào 15 năm trước, nếu không xảy ra chuyện lớn thì ông ta sẽ không xuất chiến.
“Huyết khí toát ra của hai tên nhóc này sao lại có thể kinh khủng như vậy, chẳng lẽ trong người của bọn chúng có dị huyết cường đại?”, Tả Nhất Đao nghi ngờ lẩm bẩm.
Ông ta từng nghe qua một số bí ẩn, nói rằng bên trong giới siêu phàm của thế lực trấn quốc có rất nhiều thiên tài dị bẩm, những người này trời sinh có huyết mạch viễn cổ, có thể chất tu luyện phi phàm cùng thiên phú chiến đấu khủng khiếp, mà Dương Ân và Khỉ Gầy trước mắt đây dường như cũng có những đặc điểm như vậy.
"Ta phải thử bọn chúng một lần!", Tả Nhất Đao trầm tư một chút, hai tay liền kết thành một trận pháp, cô lập mọi thứ trong ao thanh lọc vào lúc này, khí thế Vương giả ngưng tụ thành thủ ấn, hướng về phía hai người trong ao ép xuống.