Cố Tử Nhiên dẫn Nguyệt Băng đi dạo 12 phong. Thỉnh thoảng có gặp các trưởng lão thì chào hỏi một cái. Đồng thời cũng gặp các đệ tử Vân Thiên Tông. Nguyệt Băng tinh ý nhận ra ánh mắt họ nhìn cô có chút quái lạ.
Vì thế liền hỏi Cố Tử Nhiên bên cạnh:
\- Bọn họ tại sao nhìn ta như thế?
Cố Tử Nhiên hiển nhiên cũng nhận ra ánh mắt họ khác so với bình thường. Nhưng cũng không có ý định tìm hiểu nguyên do. Hắn đạm mạc nói:
\- Không biết.
Quãng đường đi dạo thì dài, hai con người kiệm lời lại đi với nhau khó tránh khỏi không khí có chút xấu hổ. Cảm giác giữa hai người như người dưng trên đường đang được bao phủ trong bầu không khí tĩnh lặng. Đi chưa được bao lâu lại gặp hai đệ tử khác của Vân Thiên Tông. Nhìn thấy hai người liền chào hỏi:
\- Cố lão sư, Huyết lão sư hảo.
Hai người gật đầu xem như đáp lại liền lướt qua đi tiếp. Đi chưa bao xa đã nghe thấy hai người đệ tử kia thảo luận với nhau khiến hai người dừng chân. Bởi vì tu luyện duyên cớ, giác quan cũng trở lên nhạy bén, Nguyệt Băng và Cố Tử Nhiên nghe được rõ ràng rành mạch cuộc trò chuyện của họ:
\- Này A Tinh, Huyết lão sư kia là ai vậy? Ta chưa gặp bao giờ. Lúc nãy thấy ngươi chào thế nên ta gọi theo thôi.
\- Huyết lão sư ấy hả, ngươi không biết cũng đúng rồi. Cô ấy mới tới hôm nay đương nhiên là không quen mặt rồi.
\- Thế tiểu tử ngươi làm sao biết đó là Huyết lão sư?
Đệ tử A Tinh kia vẻ mặt tự hào trả lời:
\- Đó là vì ta đã gặp. Ngươi có nhớ đại hội tuyển đệ tử cho Vân Thiên Tông chúng ta vừa rồi không? Ta lúc đó có mặt ở đó, chứng kiến tư thế oai hùng của người, bây giờ ta vẫn không thể nào quên được. Huyết lão sư chính là người tự đề cử hôm đó, làm cho các trưởng lão phải á khẩu, chưởng môn tán thưởng.
Nghe đến đây Nguyệt Băng có hơi xấu hổ. Nghe người ta khen mình, bên cạnh lại có người nghe cùng cảm giác nó không tốt chút nào. Nhưng thấy vẻ mặt Cố Tử Nhiên như thường, Nguyệt Băng cũng không để ý nữa. Vừa định đi tiếp liền nghe thấy:
\- Phải rồi, không biết Huyết lão sư có quan hệ thế nào với Cố lão sư nhỉ? Bọn họ trai tài gái sắc như vậy quả thật rất xứng đôi.
\- Ta cũng thấy như vậy. Cố lão sư từ trước đã có tiếng không gần nữ sắc. Bây giờ đột nhiên lại đi gần như thế, nhất định là có gian tình. Không được, ta phải báo tin này cho muội muội và bằng hữu của ta biết, tránh để họ si tâm vọng tưởng nữa.
\- Ta cũng phải báo với tỷ tỷ của ta mới được. Mau đi thôi.
Không khí thoáng chốc lâm vào ngượng ngùng. Nguyệt Băng nhìn lên Cố Tử Nhiên, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình. Nàng ra vẻ trấn định như không có chuyện gì, hắng giọng:
\- Ta thấy đi dạo lâu vậy cũng đủ rồi. Hơn nữa đệ tử của ta còn đang tập luyện, ta phải về kiểm tra. Ta đi trước đây.
Nói xong cũng không đợi Cố Tử Nhiên trả lời liền đi thẳng về phía trước. Bỗng nhiên đối phương lên tiếng khiến Nguyệt Băng cứng nhắc quay người lại:
\- Nguyệt Băng, cô đi ngược hướng rồi. Có cần ta đưa về không?
Nguyệt Băng rất không sĩ diện đồng ý. Nàng thực sự chưa nhớ đường. So với việc tự mần mò về, Nguyệt Băng rất không cốt khí mà lựa chọn sự trợ giúp của đối phương.
\- Vậy thì cảm ơn huynh.