Nam nhân nghịch viên minh châu trên tay. Giọng điệu như đang gây chuyện.
\- Đông vui vậy sao? Như thế sao có thể thiếu Chu gia ta. 800 vạn kim tệ.
\- Ồ, vậy cũng không thể thiếu Dạ gia. 900 vạn kim tệ.
Chiếc mành ở căn phòng đối diện Nguyệt Băng được vén lên. Bên trong là một nam nhân tuấn tú mặc y phục đỏ. Bày ra bộ dáng yêu nghiệt . Chẳng qua nếu so với Nhan Tử Mặc thì chỉ có thể gọi một tiếng sư phụ.
\- Dạ Trạch , ngươi muốn đối đầu với Chu Tường ta phải không?
Chu Tường cũng chính là nam nhân vừa vào nói. Dạ Trạch huýt sáo, trải trải mái tóc:
\- Đúng thì sao?
\- Ngươi...
Trên đại lục này ai cũng biết đại thiếu gia Chu gia và Dạ gia không hợp nhau. Lần nào gặp cũng đấu khẩu, so cao thấp. Nơi nào có một trong hai người xuất hiện thì y như rằng người kia sẽ đến.
Bốn người Lạc trưởng lão, Lăng vương gia, Chu Tường, Dạ Trạch lên giá liên tục. Chẳng mấy chốc đã lên tới 2000 vạn kim tệ. Mắt thấy xu thế đấu giá còn chưa có ý dừng, Nguyệt Băng lên tiếng:
\- Ta ra 1 vạn.
\- Ha ha...
Chu Tường cười lớn. Tên này có phải hay không ngốc. Bọn họ đấu giá tới 2000 vạn rồi bây giờ mới nói 1 vạn. Nhưng còn chưa cười xong thì phải cứng họng bởi câu nói kế tiếp của Nguyệt Băng.
\- Tử tinh tệ.
Mọi người trừng lớn mắt. Rốt cuộc là tên phá gia chi tử nào một lần ra giá cao như vậy. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phòng của Nguyệt Băng. Chỉ có chưởng quầy là hiểu rõ cười cười. Và Giai Kỳ oán hận nhìn. Lăng vương gia tiếp tục ra giá. Cỏ vẻ như không lấy được không thôi.
( 1 tử tinh tệ = 10 vạn kim tệ )
\- 1 vạn 1 tử tinh tệ.
Lạc trưởng lão:
\- 1 vạn 2 tử tinh tệ.
Chu Tường:
\- 1 vạn 5 tử tinh tệ.
Dạ Trạch :
\- 2 vạn tử tinh tệ.
Nguyệt Băng:
\- 5 vạn tử tinh tệ.
Mọi người: ...
Một lời không hợp liền nâng giá cao. Bảo bọn họ làm sao sống. Được rồi, ngươi giàu, ngươi có quyền.
Lăng vương gia cắn răng nói:
\- 6 vạn tử tinh tệ.
Nguyệt Băng bình thản nói:
\- 8 vạn tử tinh tệ.
Lạc trưởng lão:
\- 8 vạn 1 tử tinh tệ.
Dạ Trạch:
\- 8 vạn 2 tử tinh tệ.
Chu Tường:
\- 8 vạn 3 tử tinh tệ.
\- ...
Nguyệt Băng:
\- 10 vạn tử tinh tệ.
Lăng vương gia vẫn cố hô giá:
\- 10 vạn 1 tử tinh tệ.
\- 19 vạn tử tinh tệ.
Được rồi, lần này không còn ai hô giá nữa. Chưởng quầy tuyên bố ma thú đản thuộc Nguyệt Băng và đấu giá hội kết thúc.
Đợi cho mọi người rời khỏi hết, chưởng quầy đích thân ôm ma thú trứng lên cho Nguyệt Băng.
\- Cô nương, ma thú đản của người.
Nguyệt Băng đưa tay tiếp lấy nó đồng thời lấy một tấm thẻ vàng cho chưởng quầy. Chưởng quầy vui vẻ nhận lấy, ân cần nói:
\- Cô nương bây giờ ra ngoài không an toàn. Chi bằng để Hắc điếm cử vài người hộ tống cô nương ra khỏi A thành.
\- Không cần.
Nguyệt Băng đã nói thế, chưởng quầy cũng không tiện nói thêm. Chỉ đành rời đi.
Về phần Nguyệt Băng, khi vừa chạm tay vào quả trứng đó, một trận mát lạnh truyền từ đầu ngón tay tới toàn thân. Nguyệt Băng nhỏ một giọt máu lên thân trứng. Nhưng kì lạ là không bị hấp thu. Nàng lấy tay chọc chọc vào vỏ trứng thì đầu ngón tay đau xót, một giọt máu theo đầu ngón tay chảy vào trong quả trứng. Khế ước linh hồn được thành lập.
Trong lòng Nguyệt Băng rất là ha hả. Quả trứng này thật là ngạo kiều. Nó nghĩ việc mình bị thụ động khế ước còn không bằng chủ động đi khế ước người ta. Việc này về tính chất có gì khác nhau sao? Vì thế, lần thứ 3 Nguyệt Băng lại bị cưỡng chế khế ước.
* Tiểu kịch trường *
\- Nguyệt Băng: Tại sao cả 3 lần khế ước ma thú đều bị chúng nó cưỡng chế khế ước chứ?
\- Tiểu Manh: Bởi vì kịch tình đại thần là ta muốn thế * ngửa đầu cười lớn *