Lang thang giữa đáy biển Vô Tận một tháng, Nguyệt Băng vẫn không tài nào tìm được nơi nàng ấy ngủ say. Nhìn những chú cá bơi qua bơi lại mà lòng nàng cảm thấy bình thản đến kì lạ. Không sốt ruột, không lo lắng. Trái lại, Nguyệt Băng rất ung dung tự tại. Thay vì nói nàng đang tìm người chi bằng nói đang du ngoạn dưới biển.
Nguyệt Băng không gấp gáp đi tìm mà đi chầm chậm. Vừa tìm người lại vừa ngắm cảnh. Khung cảnh dưới đáy biển Vô Tận này rất đẹp. Nơi nơi đều có san hô, bảo thạch phát sáng lung linh. Những con cá tinh nghịch và những viên ngọc trai sáng lấp lánh.
Nguyệt Băng từng nghĩ nếu như giao tiếp được với những loài sinh vật biển thì việc tìm kiếm của nàng sẽ dễ hơn rất nhiều.
Đi lung tung không có mục đích, không biết từ khi nào, Nguyệt Băng đã đến một nơi âm u chẳng khác nào Đáy biển đen. Đi sâu vào trong Nguyệt Băng phát hiện đây là một toà nhà giam, giam giữ các giao nhân. Thông qua ánh sáng lờ mờ phát ra từ những viên minh châu, Nguyệt Băng nhận ra nơi đây không chỉ giam giữ hắc giao nhân mà còn có lam giao nhân. Về hắc giao nhân thì Nguyệt Băng còn hiểu nhưng lam giao nhân lại là chủng tộc cao quý nhất, tại sao lại bị nhốt?
Men theo từng phòng giam, Nguyệt Băng đi tới căn phòng cuối cùng. Trong đó giam cầm một lam giao nhân. Là nữ. Nàng ta gục mặt xuống, mái tóc lam xinh đẹp ủ rũ che khuất cả khuôn mặt.
Như có thể cảm nhận được ánh nhìn của Nguyệt Băng, nàng ta ngẩng đầu lên. Nguyệt Băng kinh ngạc khi phát hiện ra đó là Á Dục Cổ Lệ. Không, từ ánh mắt xa lạ của nàng ta, Nguyệt Băng biết, đó chỉ là một người có khuôn mặt giống với Á Dục Cổ Lệ.
- Ngươi là ai?
Nguyệt Băng ngạc nhiên khi mình có thể hiểu được những gì nàng ta nói. Nhưng, nàng ta không hề mở miệng, vậy bọn họ là đang trao đổi bằng linh thức sao?
- Là Á Dục Khả Nhân kêu ngươi đến phải không? Nói cho ả ta biết, ta sẽ không bao giờ nói ra thánh địa ở đâu. Cho dù chết, ta cũng sẽ mang theo bí mật này mà chết.
Nàng ta tiếp tục dùng ánh mắt trao đổi với ta. Ánh mắt tràn đầy sự căm thù. Nhưng trong giọng nói bình tĩnh lại lộ ra ngạo cốt, kiên định.
Nguyệt Băng rất là khó hiểu. Á Dục Khả Nhân là ai? Cùng họ với Á Dục Cổ Lệ chắc chắn là có liên quan đến nhau. Và người tên Á Dục Khả Nhân kia đoán chắc rằng là người đã nhốt nữ giao nhân này lại.
- Ta không biết Á Dục Khả Nhân là ai? Cũng không phải người của cô ta.
Nguyệt Băng giải thích mọi việc nhưng có vẻ nàng ta vẫn không tin.
\- Nói dối. Trên người của ngươi có ma tinh của ta. Nhất định là nàng ta đưa cho ngươi.
Ma tinh? Trên người của nàng ngoài thủy linh châu ra thì chẳng mang thứ gì khác. Khoan đã, chẳng lẽ ma tinh chính là thủy linh châu. Nguyệt Băng móc cái vòng cổ ra, cầm thủy linh châu giơ lên:
\- Là nó sao?
\- Chính là nó. Ngươi còn có gì để chối cãi.
\- Đây là Thủy linh châu Á Dục Cổ Lệ đưa cho ta khi mời ta xuống đáy Vô Tận chi hải. Nhưng đây là một âm mưu. Nàng ta có ý định giết ta nhưng đã bị ta ném đến đáy biển đen.
\- Ha ha ha... Hay cho một Á Dục Cổ Lệ. Vậy ngươi có gì để chứng minh những điều ngươi nói là thật?
Nàng ta cười lớn. Trong tiếng cười đó có sự chua xót, có khinh thường và có một loại cảm xúc không biết tê. Nguyệt Băng trầm mặc. Chứng cứ vậy thì không có. Nhưng thế thì có làm sao? Nàng lạnh nhạt nói:
\- Điều cô hỏi ta đã trả lời. Tin hay không thì tùy. Còn giờ đến ta hỏi.Á Dục Khả Nhân là ai? Và cô có quan hệ gì với Á Dục Cổ Lệ?