Kết thúc khảo hạch, Nguyệt Băng cũng không nán lại nữa, nàng cáo từ Huyết Liên và chưởng môn liền rời khỏi Vân Hạo Tông. Đứng trước cửa Vân Hạo Tông, Nguyệt Băng hít sâu một hơi.
Cố lên, nhất định phải kiên trì.
Tự cổ vũ mình xong, Nguyệt Băng triệu hồi linh điểu bay đi. Địa điểm chỉ có một, đó là Vô Tận chi hải. Trên đường, ngoài những lúc nghỉ ngơi, Nguyệt Băng không hề dừng lại. Gấp rút như thế nhưng Nguyệt Băng lại quên rằng nàng ấy nằm sâu dưới đáy biển, làm thế nào mà nàng có thể đem lên? Sau 3 tháng , cuối cùng Nguyệt Băng cũng tới bờ biển giáp với Vô Tận chi hải.
Đến đây thì nàng không đi được nữa. Cơ thể nàng ấy nằm sâu dưới đáy Vô Tận chi hải. Mà Nguyệt Băng là người phàm, không có gì trợ giúp, nàng không thể lặn sâu xuống đó chứ đừng nói là mang cơ thể của nàng ấy lên.
Nguyệt Băng liền nghỉ tạm ở bờ biển. Ban đêm, sau khi ăn tối với một con cá nướng xong, Nguyệt Băng tìm một cành cây vững chắc để ngả lưng.
Ban đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi vi vu và tiếng sóng vỗ bờ. Trong mơ hồ, Nguyệt Băng nghe được tiếng hát của ai đó rất hay , rất cuốn hút . Nàng nhịn không được mà tới gần. Cứ bước đi theo giọng hát, khi chân Nguyệt Băng chạm vào nước, một cảm giác thiêu đốt nóng rừng rực của lửa khiến Nguyệt Băng lập tức tỉnh táo.
Nguyệt Băng mở bừng mắt ra, phát hiện mình đã đi tới mép bờ biển. Và trên vai là Tiểu Ly. Thì ra là cảm nhận được nguy hiểm, nó thoát ra khỏi không gian cảnh báo nàng. Giọng hát vừa rồi nhất định là của giao nhân. Trước khi đến đây nàng đã nghe đồn về nó. Chẳng qua thực hư ra sao thì chưa rõ bởi chưa ai nhìn thấy cả. Hóa ra trên đời thực sự có giao nhân.
Vô Tận có giao nhân, nhưng sống ngàn năm. Khóc nước mắt thành châu, giá trị liên thành.
Toàn thân đều là bảo. Giọng hát ngâm nga hay nhất thiên hạ. Dụ người đến gần, cho người một kích, mãi mãi ngủ say dưới đáy biển sâu thẳm.
Vừa rồi thực sự quá nguy hiểm. May mà có Tiểu Ly. Nguyệt Băng vuốt vuốt bộ lông của nó, lấy trong không gian hai viên hắc pha lê đưa vào trong tay Tiểu Ly:
- Thưởng cho ngươi.
Tiểu Ly lập tức vui sướng ra mặt. Cả đôi mắt đều híp lại thành hình trắng lưỡi liềm. Hai tay cầm hắc pha lê liên tục hướng trong miệng nhét. Vừa nhét vừa nói không ngừng.
- May mắn tiểu gia ta thông minh. Nếu không với bộ dạng ngu ngốc kia của ngươi... Hừ hừ...
- Ngươi nhất định phải thưởng thêm cho tiểu gia. Như vậy lần sau gặp nguy hiểm, tiểu gia sẽ xông lên trước bảo vệ ngươi.
Nguyệt Băng cốc đầu nó.
- Suốt ngày chỉ biết đến ăn. Ngươi nhất định là ma thú ham ăn nhất trong các loại ma thú.
Tiểu Ly oán giận trừng trừng mắt. Cái đuôi dựng ngược lên như bị dẫm trúng :
- Mới không phải, tiểu gia ta là ... Là ....
- Là cái gì?
Nguyệt Băng cố ý chọc ghẹo nó. Tiểu Ly gãi gãi đầu tìm mãi mà không ra từ ngữ thích hợp để nói về bản thân.
- Đúng rồi, tiểu gia là ma thú anh tuấn uy phong nhất. Là ma thú siêu cấp thông minh...
- Ha ha.
Nguyệt Băng không nhịn được cười ra tiếng. Nhìn bộ dạng đắc ý của Tiểu Ly nhìn đâu cũng thấy đáng yêu. Rõ ràng là một tiểu hồ ly lại luôn tỏ ra mình là một lão hồ ly. Rất là ngạo kiều. Cũng rất đáng yêu.
- Vậy thông minh Tiểu Ly nói cho ta biết làm thế nào để đi xuống đáy biển Vô Tận kia.
Tiểu Ly ngạo kiều hất cằm, đưa tay sửa sang lại bộ lông:
- Này thì có gì khó. Người chỉ cần khế ước với một con giao nhân, rồi lấy một giọt nước mắt của nó là có thể ở trong Vô Tận chi hải tự do đi lại.