- Ha ha, lại còn Tiểu Lan nữa đấy . Gọi ra đây cho gia xem nào~
Bọn chúng phá lên cười. Từ Tiểu Lan này nghe quả thật khiến người ta liên tưởng tới một cô nương nhu mì hơn là một cao thủ. Nói không chừng còn là mỹ nhân. Như vậy bọn họ lời to a. Chơi xong lại đem bán, thế là được một bút tiền. Đủ cho huynh đệ uống rượu cả tháng.
Nhưng chưa để họ cười lâu, bởi trước mặt họ xuất hiện hình thể to lớn uy vũ của Băng thanh điểu. Nháy mắt hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn của những người xung quanh. Mặt đám lưu manh trắng bệch, không còn chút máu. Con ma thú của cô ta không ngờ lại là thánh thú. Xong đời thật rồi.
- Hai vị cô nương, không không,hai vị nữ hiệp xin tha mạng. Là tiểu nhân miệng chó phun không ra ngà voi, là tiểu nhân mắt mù đắc tội với hai vị. Cầu xin hai vị nữ hiệp tha mạng. Chúng tiểu nhân trên có mẹ già cần chăm sóc, dưới có con cái thì cần nuôi dưỡng. Nếu mà bọn tiểu nhân có bất trắc gì thì họ khó sống nổi...
- Ồn ào.
Huyết Liên bịt tai lại, cảm giác như có con ruồi đang bay vo ve bên tai. Thật khó chịu. Rất muốn tiếng ồn này biến mất.
- Tiểu Lan, cho ta chụp bay bọn họ. Càng xa càng tốt.
Băng thanh điểu nghe được lệnh của Huyết Liên. Cánh dài sải ra, hất một cái. Cả đám lưu manh theo kình phong bay ra xa, hóa thành điểm nhỏ biến mất trên bầu trời cũng biến mất khỏi tầm mắt Nguyệt Băng và Huyết Liên. Đám người xung quanh nhìn trố mắt. Chắc chắn ngày mai sẽ xuất hiện tin tức thiếu nữ có ma thú là thánh thú đánh bay kẻ xấu.
Nguyệt Băng thở dài, nhận mệnh kéo Huyết Liên lên lưng Băng thanh điểu quay về Vân Hạo Tông. Trở về tiểu viện, Nguyệt Băng liền đỡ Huyết Liên lên giường nghỉ ngơi. Dịch dịch góc chăn, đảm bảo Huyết Liên sẽ không bị lạnh, Nguyệt Băng mới rời khỏi phòng. Bản thân nàng lại trèo lên nóc nhà uống rượu, ăn thịt nướng.
Sáng hôm sau, Nguyệt Băng lại tới chính điện quan sát diễn biến khảo hạch. Huyết Liên bởi vì hôm qua say rượu nên vẫn ngủ, Nguyệt Băng cũng không làm phiền nên nàng đi có một mình. Nguyệt Băng ngồi vào vị trí cũ để quan sát.
Trong gương bây giờ phản chiếu hình ảnh các thí sinh ít đi rất nhiều. Nếu như hôm qua là khoảng 700 người thì hôm nay chỉ còn 200. Quả nhiên cạnh tranh rất tàn khốc. Chỉ qua một đêm mà số người giảm đi đáng kể.
Trong cả đám người, Nguyệt Băng nhận ra cả Thất công chúa và Tố Tố đều vẫn chưa bị loại. Tuy nhiên, Tố Tố lại trông rất chật vật. Trên người có vài chỗ bị thương. Y phục cũng rách vài chỗ. Còn thị vệ bên người Thất công chúa lại ít đi mấy người.
Lần này, khảo hạch chỉ diễn ra tới giữa trưa liền kết thúc. Nguyệt Băng không ngờ nó lại nhanh như vậy . Nàng còn tưởng phải 3 ngày cơ không ngờ đến ngày thứ hai đã kết thúc. Tố Tố và Thất công chúa đều vượt qua.
Còn lại một đợt khảo hạch cuối cùng vào ngày mai. Đó là đơn đả độc đấu trên lôi đài. Mọi người bốc số để chia cặp. Từ 1 đến 50, ai bốc cùng số thì là đối thủ của nhau. Chiều nay bắt đầu bốc thăm. Kết quả sẽ được công bố vào ngày thi đấu tức là ngày mai để bảo đảm tính công bằng và an toàn cho thí sinh.
Nguyệt Băng trông chờ nhất chính là trận đấu ngày mai. Cảm thấy nhàm chán, Nguyệt Băng cáo từ chưởng môn và các trưởng lão quay về phòng tu luyện. Bởi đây là cách tốt nhất để giết thời gian.