Một hôn kết thúc, Nguyệt Băng mệt thở phì phò. Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày giờ hồng như con tôm chín. Môi có chút sưng lên. Đôi mắt ướt át. Bộ dáng rõ ràng đã bị khi dễ. Nhan Tử Mặc nhìn mà không cầm lòng được lại cúi xuống hôn nàng. Lần này, hắn hôn ôn nhu, không mạnh bạo như trước. Nguyệt Băng đẩy đẩy hắn, nhưng hai các tay của nam nhân như kìm sắt không bỏ ra được. Phát hiện không chống cự được, Nguyệt Băng chỉ có thể hưởng thụ. Khi hắn hôn nàng, nàng không có chán ghét. Như vậy, nàng chắc cũng có chút thích hắn. Nếu đã thế...
- Nhan Tử Mặc, là chàng trước dây dưa ta. Nếu có một ngày chàng phản bội, ta nhất định sẽ giết chàng.
- Không có ngày đó.
Lời lẽ của hai người hòa vào răng môi. Nam nhân hôn càng kịch liệt. Dường như dùng cách này để chứng tỏ tình cảm của mình. Nguyệt Băng cũng đáp lại nam nhân.
Hôn xong, Nguyệt Băng dựa vào lòng Nhan Tử Mặc . Lắng nghe nhịp tim vững vàng của hắn, Nguyệt Băng cảm thấy an tâm đến kì lạ.
- Nhan Tử Mặc, chàng đã biết thân phận thật của ta. Nhưng ta lại không biết gì về chàng ngoài cái tên này.
Nhan Tử Mặc ôn nhu nhìn Nguyệt Băng. Vuốt ve mái tóc nàng, hắn nói.
- Ta chỉ có thể nói ta là người của thượng giới. Nguyệt Nhi, tin tưởng ta được không?
Nguyệt Băng nắm lấy tay Nhan Tử Mặc. Nhìn hình ảnh nàng phản chiếu trong mắt hắn, Nguyệt Băng đáp:
- Ta tin chàng. Vậy bao giờ chàng quay về thượng giới?
- Có lẽ là nửa tháng nữa. Đây chỉ là hình chiếu của ta tại đại lục này, nhiều nhất chỉ duy trì được một tháng. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ quay lại gặp nàng.
Nguyệt Băng không hỏi nữa. Lẳng lặng nhắm mắt ngủ trong lòng hắn.
Sớm hôm sau, Nguyệt Băng tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Nhan Tử Mặc. Hơn nữa là trong phòng của nàng. Nam nhân nở nụ cười, hôn lên trán nàng .
- Sớm an.
Nguyệt Băng có chút không phản ứng kịp. Nam nhân này tại sao lại ở trên giường nàng?
Như thấy được nghi vấn trong mắt Nguyệt Băng, Nhan Tử Mặc vui vẻ nói :
- Đêm qua không biết là ai cứ nắm tay ta không buông nhỉ?
Kí ức như thủy triều lan tràn trong đầu. Đêm qua, hình như nàng và hắn đã xác định quan hệ thì phải. Nhưng hôm qua nàng có chút kì lạ. Hình như tiếp nhận nam nhân này rất dễ dàng. Hay tại vì nàng thích hình tượng bá đạo tổng tài của hắn hả?
- Đủ rồi, không được nói nữa.
Nguyệt Băng gỡ cánh tay trên eo mình ra , đứng dậy rửa mặt, chải đầu. Nhan Tử Mặc cũng dậy theo.
- Để ta chải tóc cho nàng.
Nhan Tử Mặc cướp lấy cái lược trên tay Nguyệt Băng, ôn nhu trải vuốt tóc cho nàng. Hắn còn định nói gì đó nhưng tiếng gõ cửa đã vang lên.
- Tỉ tỉ, tỉ dậy chưa? Mau mở cửa cho muội.
Hóa ra là Huyết Liên. Nguyệt Băng ra hiệu cho Nhan Tử Mặc trốn đi. Đột nhiên có nam nhân xuất hiện trong phòng nàng sáng sớm cũng không hay. Huyết Liên nhất định sẽ nghĩ ngợi lung tung. Nhưng vừa quay mặt sang, đã không thấy nam nhân đâu . Ngược lại có tiếng mở cửa, Nhan Tử Mặc lại vô tội đứng bên cạnh.
- Tỉ ....
Huyết Liên vui vẻ nói những đột nhiên dừng lại khi phát hiện mở cửa là một tên nam nhân. Tên này từ đâu chui ra vậy? Tại sao lại ở trong phòng tỉ tỉ?
Lập tức Huyết Liên ra đòn đánh tới nam nhân trước mắt. Tại Vân Hạo Tông này, tu vi nàng đã tiến bộ rất nhiều. Nhưng đánh với Nhan Tử Mặc lại chẳng khác gì hài tử đánh với người lớn cả. Nhan Tử Mặc chỉ tránh chứ không có đánh trả , bộ pháp như mèo vờn chuột khiến Huyết Liên tức vô cùng. Đánh càng hăng say.
Nguyệt Băng nhìn Huyết Liên ra chiêu với Nhan Tử Mặc không hiểu sao lại nghĩ tới câu " Tình địch gặp nhau đỏ con mắt "