Nguyệt Băng dùng mười ngày để tới Đô thành. Trên đường nàng có dừng chân lại nghỉ ngơi và thưởng thức phong cảnh. Hết ngắm non xanh nước biếc lại ngắm mặt trời lặn, mọc rồi nhìn cách mà người người sinh hoạt. Cảm giác rất là thú vị. Có lẽ tại vì tu luyện Bỉ ngạn luân hồi nên nàng đối với nhân sinh luôn quan tâm và để ý. Càng đến gần Đô thành thì càng tấp nập người.Đô thành quả không hổ danh là vùng đất địa linh nhân kiệt. Linh lực tại đây rất sung túc. Đi trên đường nếu không kể đến các bá tánh bình thường thì đều là các tán tu, đệ tử của các môn phái. Ở Đô thành này nổi tiếng là Vân Hạo Tông. Tông phái tu luyện lớn nhất tại Mạc Lâm quốc. Vân Hạo Tông 5 năm tuyển đệ tử một lần . Mỗi lần chỉ lấy 50 đệ tử. Còn chưa kể thử thách mà Vân Hạo Tông đặt ra khó bao nhiêu. Vừa yêu cầu tu vi cao, vừa yêu cầu tâm tính cứng cỏi, chịu được rèn luyện. Mỗi lần tuyển đệ tử, mọi người khắp cả nước đều đổ dồn vào Đô thành để tham gia nhưng trụ đến cuối cùng lại không có mấy người. Nghe nói , 5 năm trước, Huyết Liên xuất sắc vượt qua đại hội tuyển chọn đệ tử của Vân Hạo Tông, trở thành đệ tử thân truyền của trưởng môn, làm dấy lên không ít lời khen ngợi và càng làm cho các đại gia tộc khác kiêng dè . Bởi việc Huyết Liên bái trưởng môn Vân Hạo Tông làm sư phụ đồng nghĩa với việc Huyết gia được bảo vệ bởi Vân Hạo Tông. Thân phận của Huyết Liên ở Vân Hạo Tông khỏi nói cũng biết cao bao nhiêu. Nếu nàng muốn gặp thì phải báo thân phận đại tiểu thư Huyết gia của mình. Mà lần này rời đi, Nguyệt Băng lại không mang theo tín vật để chứng tỏ thân phận. Xem ra cần phải dùng cách khác. Trong đầu Nguyệt Băng đã có sẵn đáp án.
Nàng không gấp đi tìm Huyết Liên luôn mà dạo xung quanh Đô thành. Đô thành này rất nhộn nhịp, có rất nhiều thứ hay và đồ ăn ngon . Mua một xâu kẹo hồ lô, Nguyệt Băng vừa đi vừa ăn . Nàng cứ đi loanh quanh. Không biết lúc nào Nguyệt Băng đã đi tới bên hồ nước.
Hồ nước này rất đẹp . Nước hồ có màu đỏ nhạt . Không quá rực rỡ nhưng cũng không nhạt nhòa. Rất vừa ý nàng. Mặt nước lăn tăn , vài nhành liễu rủ xuống hồ đung đưa theo gió. Ngồi trên hòn đá cạnh hồ, Nguyệt Băng an tĩnh nhấm nháp nốt một viên kẹo hồ lô cuối cùng.
Ăn xong kẹo hồ lô, Nguyệt Băng dọc theo mép hồ đi dạo. Nàng nhìn ngắm xung quanh, thấy ở cách nàng không xa có một đôi tình lữ đang nói chuyện với nhau .
- A Húc, huynh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt chứ ?
Nữ nhân nhu thuận rúc vào lòng nam nhân . Còn nam nhân kia thì ôn nhu vuốt tóc nữ nhân . Nhỏ giọng dỗ dành .
- Đương nhiên còn nhớ rồi .
- Vậy huynh nói xem chúng ta gặp nhau như thế nào?
- Hôm đó ta vừa đến Đô thành, nghe nói ở đây có Hồ Nhân Duyên nên đến xem thử. Tương truyền rằng nếu nam nữ đi dọc theo hai bên mép hồ mà gặp nhau thì chính là duyên trời định. Ta lúc đó nhất thời hứng thú nên đến xem . Không ngờ thật sự gặp được nàng.
- Muội lúc đó cũng vậy . Đến đây để cầu nhân duyên . Không ngờ thật sự linh nghiệm.
Nói xong hai người đó lại ôm nhau thắm thiết.
Hóa ra đây là Hồ Nhân Duyên à ? Nguyệt Băng trong lòng tự hỏi . Vốn định đến đây hóng gió ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại trúng ngay Hồ Nhân Duyên. Hóng gió cũng đủ rồi, Nguyệt Băng quyết định quay lại đường cái dạo tiếp .
Chẳng qua, vừa ngẩng đầu nàng đã gặp một người quen .
Đó là.....