Đang lúc Nguyệt Băng cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ thì một đạo linh lực ôn nhuận nhẹ nhàng chảy vào đan điền nàng . Đan điền Nguyệt Băng tham lam hấp thu nó . Nguyệt Băng phát hiện linh lực trong đan điền vội vàng tĩnh khí , dùng linh lực đó ôn nhu trải vuốt lại kinh mạch toàn thân , bình định lại linh lực đang chạy loạn trong cơ thể .
Qua một canh giờ , Nguyệt Băng mới bình định được linh lực đảo ngược . Thở ra một ngụm trọc khí , Nguyệt Băng mở mắt ra .
Trước mắt không phải là Huyết Liên mà là tên mà nàng không ngờ tới . Hắn là người đã trêu ghẹo nàng hôm lễ hội hoa đăng cũng chính là tên yêu nghiệt nàng gặp ở Mê Vụ sâm lâm .
Hắn nở nụ cười yêu diễm . Khuôn mặt soái khí lại càng trở nên điên đảo chúng sinh . Chỉ tiếc , vừa mở miệng đã phá hỏng bầu không khí :
- Nương tử cơ thể thật đẹp .
Nguyệt Băng nghe hắn nói lập tức phát hiện không ổn . Mộc thùng này rất lớn , Nguyệt Băng ngồi vào mà mới chiếm được một phần ba diện tích . Tiểu nhị rất tri kỷ mà mang lên một giỏ cánh hoa đào . Chỉ tiếc Nguyệt Băng không có thói quen tắm với cánh hoa nên không động đến . Vì thế thân hình mạn diệu liền không có gì che lấp hiện ra dưới nước . Lần đầu tiên, Nguyệt Băng thất thố trước mặt người ngoài . Nàng nghiến răng nghiến lợi nói :
- Bỉ ổi .
Một đạo công kích phóng qua , nhân lúc hắn xoay người trốn tránh , Nguyệt Băng đạp nước nhảy lên . Xé lấy tấm vải màn bên cạnh quấn quanh người . Nhưng hai cái tay và cẳng chân trắng muốt vẫn lộ ra ngoài không khí . Nước nhỏ giọt trượt qua bờ vai như hoa như ngọc khiến người ta mơ màng . Đôi bàn chân nhỏ nhắn với đầu ngón chân hồng hào khiến người ta muốn thưởng thức trong tầm tay . Thật sự quá câu nhân . Ba ngàn sợi ngân phát buông xõa ra sau cùng với khuôn mặt tuyệt luân khiến nàng bây giờ chẳng khác gì yêu tinh câu người .
Nam nhân xem mà không khỏi bị mê hoặc . Đôi mắt tràn đầy tà tứ , giọng điệu tà mị :
- Cơ thể của nương tử mình nhìn ngắm thì có gì là bỉ ổi . Huống chi ta vừa cứu nàng . Không phải nàng nên lấy thân báo đáp sao .
Nguyệt Băng nghẹn họng . Tên nam nhân thối tha . Chỉ giỏi được cái miệng . Miệng lập tức ra lệnh đuổi khách .
- Vậy coi như huề nhau . Ngươi mau đi ra ngoài .
Nam nhân nghe vậy cũng không tức giận . Mỉm cười ung dung .
Bước đến bên Nguyệt Băng, cúi người xuống đến bên tai nàng .
- Vậy lần sau gặp lại nha . Nhớ lấy , phu quân của nàng gọi là Nhan Tử Mặc .
Vừa nói xong , Nhan Tử Mặc đã phi thân rời đi . Chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái . Nguyệt Băng tức giận . Cơ thể nàng gìn giữ mấy chục năm bị người ta nhìn không sót thứ gì sao có thể không tức được . Chẳng qua Nguyệt Băng không để ý rằng bản thân chưa từng bị những người khác ảnh hưởng đến cảm xúc như vậy . Và lỗ tai nàng cũng có chút hồng . Đôi khi luôn có thứ gọi là định mệnh . Chúng ta không hề nhận ra nó nhưng nó lại nhận ra ta và bằng cách nào đó xâm nhập vào cuộc sống chúng ta .
Thay quần áo xong , sang phòng Huyết Liên phát hiện kết giới vẫn còn chứng tỏ Huyết Liên vẫn còn tu luyện . Không làm phiền Huyết Liên, Nguyệt Băng đi xuống lầu .
Vừa bước xuống đã thấy tiểu nhị đang chửi bới một cô nương mà vừa hay đó lại là người nàng vừa mua về . Tiểu nhị hai tay chống nạnh quát .
- Nói láo . Ngươi xem bộ dạng mình thế nào mà đòi quen biết với khách nhân thượng đẳng của chúng ta .
Có lẽ bởi vì khuôn mặt nhem nhuốc và cơ thể bẩn thỉu nên tiểu nhị nghĩ thiếu nữ đó là tới phá đám .
Thiếu nữ mặt lạnh tanh giải thích :
- Ta nói rồi , ta tới tìm người . Hai người bọn họ đều là nữ . Ăn mặc sang quý . Đặc biệt trong đó còn có một nữ nhân rất đẹp .
Tiểu nhị vẫn không hề tin . Nói thật , trước đây Duyệt Lai khách điếm đã gặp nhiều trường hợp như vậy .
- Ta phi , chắc chắn ngươi thấy người ta có tiền nên tới ăn vạ . Nếu cho ngươi vào vậy quán ta như thế nào ?