Bầu không khí thoáng chốc rơi vào trầm lặng , không có ai lên tiếng . Lưu Tư Niên vốn đang cười với Huyết Liên chợt nhận ra bầu không khí có chút kì lạ . Quay mặt ra bỗng phát hiện .... tất cả mọi người đều mắt đối mắt không nói chuyện . Này , trò chơi mới à ?
Nửa khắc, mọi người vẫn im lặng .
Một khắc, mọi người vẫn cứ lặng im .
Cuối cùng Lưu Tư Niên không chịu được bầu không khí này nữa , lên tiếng phá hủy :
- Vô Song , huynh và tiểu mỹ nhân ở gia tộc hay môn phái nào vậy ?
Nguyệt Băng ngước mắt nhìn tên hoa hoa công tử trước mặt , nhàn nhạt trả lời :
- Không môn không phái , không gia tộc .
Lưu Tư Niên có chút ngại ngùng sờ cái gáy . Hình như Vô Song không dễ nói chuyện thì phải . Vẫn là tiểu mỹ nhân tốt .
- Tiểu mỹ nhân, tiếp theo bọn muội định đi đâu ?
Lưu Tư Niên nháy nháy mắt , bày ra bộ dáng tự cho là đẹp mắt với Huyết Liên .
Huyết Liên:....
Bầu không khí lần thứ hai rơi vào im lặng . Lưu Tư Niên không còn cách nào khác lại quay sang Nguyệt Băng . Ai bảo tiểu mỹ nhân không trả lời hắn chứ . Ít nhất Vô Song lạnh lùng nhưng vẫn trả lời.
Không sao, cô nương mà . Phải có chút tính tình mới được .
- Đô thành .
Đô thành là trung tâm của Mạc Lâm quốc . Nơi đó dân cư đông đúc , của cải nhiều . Kì trân dị bảo lại càng không ít , là nơi hội tụ của cường giả khắp Mạc Lâm . Và đó cũng là nơi tập trung các môn phái lớn , đấu giá hội , chợ đen ...
- Vậy đồng hành đi .
Không là câu hỏi mà là câu khẳng định , Quân Dạ Minh vốn im lặng bỗng lên tiếng quyết định , hoàn toàn không có ý tứ hỏi ý kiến người khác .
Nguyệt Băng nhíu mày , nàng không thích cách mà hắn nói chuyện . Độc đoán , chuyên quyền , bá đạo . Không hề để ý đến quyết định của người khác . Cảm giác mà hắn đem đến cho nàng là thượng vị giả ra lệnh cho kẻ dưới .
- Không cần .
Huyết Liên và Nguyệt Băng đồng thời lên tiếng . Huyết Liên đương nhiên không đồng ý . Để cái tên hoa hoa công tử suốt ngày bám lấy nàng còn không bằng không có . Rõ ràng là nàng đeo mặt nạ , con mắt nào của hắn nhìn thấy nàng là tiểu mỹ nhân. Không sợ dưới mặt nạ là khuôn mặt xấu ma chê qủy hờn à .
- Cáo từ .
Nói xong , hai người lập tức tuấn di rời đi.
- Ấy, tiểu mỹ nhân...
Lưu Tư Niên nhìn Huyết Liên rời đi mà tặc lưỡi đáng tiếc .
- Dạ Minh , ta nói huynh này, cái bộ dáng nói chuyện như ra lệnh đó của huynh bao giờ mới sửa được . Huynh xem , tiểu mỹ nhân của ta tức giận bỏ đi rồi .
Quân Dạ Minh không nói gì ,nhìn hắn .
- Được rồi, ta không nói là được . Tử Nhiên , huynh xem . Cái tên kia suốt ngày bộ dáng lạnh lùng cho ai xem chứ .
Lưu Tư Niên cười ha ha ,đến khoác vai Cố Tử Nhiên chọc cười .
Cố Tử Nhiên: ...
Hắn hình như quên mất , Cố Tử Nhiên cũng là mặt than !!!
Dật Hiểu Phàm lúc này lại lên tiếng :
- Đừng đùa nữa . Chúng ta còn có chính sự .
Lưu Tư Niên nghe vậy , bộ dáng hoa hoa công tử lập tức biến mất , chỉ còn sót lại sự nghiêm túc trên gương mặt .
- Hiểu Phàm, huynh nói xem , mảnh kí ức bị mất của huynh là gì chứ ? Ta thấy huynh tìm ngàn năm nay rồi mà không thấy huynh từ bỏ . Rất quan trọng sao ? Không có chút ấn tượng nào à ?
- Ta không biết, chỉ biết rằng rất quan trọng .
Dật Hiểu Phàm lắc đầu , cố gắng suy nghĩ . Trong mơ hồ , hình như có bộ dáng nữ tử hiện ra . Nữ tử mặc y phục đỏ , quay đầu lại cười . Nhưng hắn như cũ không thấy được gương mặt nàng . Dật Hiểu Phàm cố gắng nhìn rõ gương mặt đó nhưng dù thế nào cũng không thể . Biểu tình mờ mịt lần đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt thản nhiên của hắn . Suy cho cùng , chuyện này cũng bắt đầu từ ngàn năm trước . Vốn dĩ , loại kí ức như này đối với hắn không quan trọng nhưng không hiểu sao lại khống chế không được mà đi tìm hiểu nó . Năm đó...
- Hiểu Phàm, Dật Hiểu Phàm... Huynh làm sao vậy ? Đột nhiên lại thất thần ?
- Không có gì.
Giọng của Lưu Tư Niên kéo Dật Hiểu Phàm khỏi dòng suy nghĩ .
Cố Tử Nhiên thấy hắn như vậy cũng không nhịn được lên tiếng:
- Từ bỏ đi . Kí ức đó sẽ hại huynh.
*****Tiểu kịch trường******
Tư Niên (chạy đến) : Tiểu mỹ nhân~
Huyết Liên (lạnh lùng) : Ai là tiểu mỹ nhân ?
Tư Niên : Muội a .
Huyết Liên : Con mắt nào của huynh thấy ta là tiểu mỹ nhân. Ta đang đeo mặt nạ mà .
Tư Niên : Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của ta , chắc chắn muội là một tiểu mỹ nhân.
Huyết Liên ( cười ) : Hửm? Kinh nghiệm? Nhiều năm ?
Tư Niên ( ôm mặt khóc rống) : Tự đào hố không thể sống .