Ai nói ta không tới chứ?
Phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng. Tuyên sư huynh giật mình nhìn sang.
Là Hàn Kinh Vũ!
Nam nhân chẳng mấy chốc đã tới bên cạnh nàng, sóng vai mà đứng.
Ánh mắt Hàn Kinh Vũ quá bức nhân, Tuyên sư huynh giật mình, ngượng ngùng nói:
\- Nếu đã tới vậy tốt rồi. Mau mau vào núi làm nhiệm vụ đi. Nếu chậm tay thì không tốt đâu.
Nguyệt Băng gật đầu, quay sang nói với Hàn Kinh Vũ:
\- Chúng ta vào thôi.
Hai người sóng vai đi vào núi để lại Tuyên sư huynh lau mồ hôi lạnh trên trán:
\- Làm sư huynh thật khó. Từ khi nào mà sư đệ có khí tràng mạnh như vậy a~ Đáng sợ quá!
\*\*\*\*\*\*
Nguyệt Băng vào núi liền thấy phía trước có hai con đường. Đang suy ngẫm xem định đi đường nào thì Kinh Vũ bên cạnh đã nói:
\- Là đường bên phải.
Nguyệt Băng kinh nghi nhìn hắn. Tại sao hắn lại biết mà chắc chắn như thế?
Đối diện với ánh mắt Nguyệt Băng, Hàn Kinh Vũ đáp:
\- Cảm nhận được.
Nghe giọng thì hình như có hơi... xấu hổ? Mặt nạ đã che khuất khuôn mặt đối phương, Nguyệt Băng không nhìn ra được gì. Cảm thấy chắc là mình nghĩ nhiều. Khúc băng như vậy thì làm gì mà xấu hổ chứ.
Cảm ứng được?
Lừa ai đâu? Nếu là thật vậy thì thần thông quá rồi.
Hai người đi theo chỉ dẫn của Hàn Kinh Vũ chẳng mấy chốc đã đến chỗ Hỏa Linh Chi. Ma thú canh giữ nó là Thánh thú cấp 1 Hỏa Vân Lang.
Thấy có người xâm phạm lãnh thổ, Hỏa Vân Lang phi đến tấn công. Nguyệt Băng và Hàn Kinh Vũ nhanh chóng tránh ra. Cả hai đều rất ăn ý tấn công nó.
Chẳng mấy chốc mà đã hạ gục được Hỏa Vân Lang. Hai người liền đi chậm rãi quay lại Hỏa phong.
Thấy Nguyệt Băng và Hàn Kinh Vũ nhanh như vậy đã trở lại, Tuyên sư huynh rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều. Chúc mừng một câu liền ghi danh cho họ. 50 điểm đầu tiên được cộng vào thẻ.
Nguyệt Băng tâm tình rất tốt mà mua rượu về uống.
Đến ban đêm, Nguyệt Băng phi thân lên nóc phòng, ngả lưng ra sau, tay cầm vò rượu nhìn trời đêm.
Nàng ngửa đầu lên uống. Tư thế quả thật tiêu sái đến không được. Uống một ngụm đột nhiên lại nhớ tới Nhan Tử Mặc. Lúc trước hắn cũng là xuất hiện lúc nàng ngồi trên nóc nhà uống rượu.
Bên cạnh xuất hiện một người, Nguyệt Băng quay sang mỉm cười:
\- Mặc...
Đối diện với ánh mắt Nguyệt Băng là khuôn mặt đeo mặt nạ của Hàn Kinh Vũ. Nàng ngẩn ra, vội vàng xin lỗi:
\- Xin lỗi, ta nhận nhầm người.
Hàn Kinh Vũ bình tĩnh đáp, nhưng dường như giọng điệu có chút khác so với bình thường:
\- Không sao. Người mà cô nói đến, hắn rất quan trọng sao?
Nguyệt Băng cười cười:
\- Quan trọng. Rất quan trọng. Ta làm ảnh hưởng tới huynh sao?
\- Không có. Chỉ là đột nhiên muốn uống rượu.
Nguyệt Băng kinh nghi nhìn Hàn Kinh Vũ:
\- Huynh của bây giờ không giống thường ngày chút nào.
Hàn Kinh Vũ sửng sốt, sờ ngân bạch mặt nạ trên mặt:
\- Bình thường ta rất chán ghét sao?
Nguyệt Băng giơ vò rượu lên uống một ngụm, lấy vạt áo quệt những vệt rượu chảy ra đáp:
\- Lạnh. Rất lạnh. Bây giờ dễ gần hơn rồi.
\- Ta không biết. Chúng ta làm ... bằng hữu được không?
Nguyệt Băng ngạc nhiên. Một người cao ngạo như hắn lại có thể hỏi nàng làm bằng hữu. Nếu là người khác chắc nàng sẽ nghi ngờ. Nhưng đối với hắn, nàng luôn có cảm giác quen thuộc, thậm chí ỷ lại. Nếu đã vậy thì tùy tâm thôi. Nguyệt Băng vỗ vỗ vai Hàn Kinh Vũ, đưa tới trước mặt hắn một vò rượu:
\- Hảo bằng hữu. Cạn ly~