Nguyệt Băng lại tiếp tục tu luyện cả đêm cho đến sáng hôm sau.
Phù ~
Nguyệt Băng thở ra một ngụm trọc khí. Tu luyện khiến tinh thần nàng thoải mái hơn nhiều. Tu vi cũng đã phục hồi đến Luyện Khí tầng thứ 4. Cũng may là tu vi nàng tụt xuống bởi vì bị cắn nuốt linh lực cho nên chỉ cần bổ sung lại số linh lực bị mất đi đó là đủ rồi.
Còn tốc độ hấp thu linh lực, Nguyệt Băng tỏ vẻ:
Các độc giả, các ngươi biết mà.
Độc giả: Không, chúng ta không biết!
Lúc Nguyệt Băng đến sân trước chính điện, nơi trắc linh lực thì nơi này đã tề tựu đông đủ cả. Thậm chí còn có một vài trưởng lão đến rồi.
Cũng may nhân vật chính còn chưa đến.
Ngay lúc này, chưởng môn và trưởng lão của các phong bước ra từ chính điện, khí thế bức nhân. Chất giọng uy nghiêm của chưởng môn vang lên:
\- Tất cả những người có mặt tại đây hôm nay đều là những người xuất sắc vượt qua được khảo hạch của Linh Ương học viện. Sau này tất sẽ là anh hùng một phương. Hiện tại liền bắt đầu trắc linh lực. Đầu tiên là những người có thư giới thiệu, sau đó dựa theo thứ hạng để trắc. Trác Phàm, con chủ trì đi.
Trác Phàm là đệ tử chân truyền của chưởng môn và cũng là người chủ trì lôi đài hôm đó, thường được gọi là Đại sư huynh. Người này uy danh cực cao, làm người khiêm tốn.
Trác Phàm cung kính chắp tay nhận lệnh, đĩnh đạc hô:
\- Trắc linh lực, bắt đầu! Hàn Kinh Vũ.
Từ phía xa một cỗ kiệu nghênh ngang đi đến. Nguyệt Băng tinh tế nhận ra đây chính là cỗ kiệu hôm trước đi ngang qua.
Từ trong kiệu đi ra một nam nhân. Nam nhân mặc trường bào màu trắng, khí chất thanh lãnh, lạnh lùng. Khuôn mặt nhìn không rõ bởi vì hắn đeo ngân bạch mặt nạ. Chỉ để lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm cùng với đôi môi mỏng lạnh lẽo.
\- A~ Đó chính là Đại công tử của Hàn gia trang sao?
\- Quá kiêu ngạo rồi. Trắc linh lực mà cũng có thể như vậy.
\- Hàn gia Đại công tử quả nhiên khác người. Nghe nói Hàn gia có quy định nam tử chưa thành thân không thể tháo bỏ mặt nạ.
\- Quy định quái quỷ gì vậy? Y như tiểu nương tử!
\- Suỵt, nhỏ giọng thôi. Muốn bị Hàn gia để ý sao?
Hóa ra là Đại công tử Hàn gia. Thanh thế này, đúng thật là có thể đảm đương. Nguyệt Băng suy nghĩ. Chẳng có điều Hàn Kinh Vũ này có chút giống ai đó thì phải. Nhưng nàng càng nghĩ càng không thể nhớ ra.
Hàn Kinh Vũ lạnh nhạt bước tới chỗ trắc linh lực, đặt tay lên quả cầu. Lập tức màu đỏ rực rỡ bao trùm toàn bộ quả cầu. Ngay cả chưởng môn cũng nhịn không được thốt ra:
\- Thật là mạnh mẽ hỏa linh lực.
Hỏa trưởng lão lập tức đi ra từ hàng ngũ:
\- Hàn đệ tử, có muốn gia nhập Hỏa phong của chúng ta không? Gia nhập Hỏa phong ta có rất nhiều chỗ tốt a?
Ngay cả Dược phong trưởng lão cũng nói:
\- Hàn đệ tử, với thiên phú này của con, ta thấy con có thể thử sức với luyện dược.
Hàn Kinh Vũ không hề để ý, yên lặng đứng sang một bên như pho tượng.
Trác Phàm thấy các vị trưởng lão đều lúng túng liền giải vây:
\- Người tiếp theo, Giang Như Nguyệt.
Giang Như Nguyệt từ trong đám đông bước lên, tư thái nữ thần kia quả thật quá đau con mắt. Khuôn mặt thanh lãnh, nàng ta tự tin đặt tay lên đá trắc linh.
Trác Phàm ở một bên hô to:
\- Hỏa hệ.
Các vị trưởng lão ở một bên thủ thỉ:
\-Quả thật giống như lời đồn. Giang Như Nguyệt này thiên phú rất mạnh về hỏa. Ngươi nhìn màu sắc kia mà xem, tuy không bằng Hàn Kinh Vũ nhưng tuyệt đối là cao cấp.
\- Đúng vậy, đáng tiếc không phải hệ Mộc a.
Mộc trưởng lão tiếc hận.
Dược trưởng lão tiếp tục kêu gọi đệ tử:
\- Giang Như Nguyệt, con có muốn vào Dược phong của ta không?
Giang Như Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nhưng Nguyệt Băng thấy được trong mắt nàng ta là câu đương nhiên là thế. Nàng ta ung dung đáp:
\- Đệ tử mong còn không được.
\- Hảo. Hay lắm. Từ bây giờ con là đệ tử Dược phong.