Nguyệt Băng nhìn trong mắt Nhan Tử Mặc đầy dục vọng, lực cầu sinh mãnh liệt khiến nàng sinh ra ý muốn chạy trốn. Vừa mới lùi ra sau một bước không ngờ Nhan Tử Mặc lại theo sát. Hoảng hốt một cái khiến đôi chân bước hụt, cả người Nguyệt Băng ngã ra đằng sau. Cũng may phía sau là một trương giường rộng, bên trên lại phô đệm thật dày nên không có bị đau. Đang định ngồi dậy thì nam nhân phía trước đã ép sát. Hai tay cố định hai bên đầu Nguyệt Băng tạo thành một vùng lãnh thổ.
Nhan Tử Mặc cười khẽ, dung mạo càng thêm yêu dã:
\- Không ngờ nương tử lại vội vã như thế.
Nhan Tử Mặc rất biết lợi dụng ưu thế của mình. Biết rõ Nguyệt Băng thích nhất khuôn mặt xinh đẹp của bản thân liền cố gắng tận dụng, phát huy hết mức. Quả nhiên, Nguyệt Băng liền mắc câu rồi. Nàng rất không có tiền đồ mà bị nam sắc làm cho mê mẩn. Khi hồi thần liền chống lại đôi mắt tà tứ của Nhan Tử Mặc, mặt Nguyệt Băng không khỏi đỏ lên hơn nữa lại lan xuống tận cổ và hai bên tai. Vì thế, thẹn quá thành giận quát:
\- Ai vội vã chứ.
Nguyệt Băng không hề biết bộ dạng của mình là có bao nhiêu chọc người trìu mến. Hai mắt ướt át, khuôn mặt hồng hồng giống trái đào khiến người ta muốn cắn thử một phát. Đặc biệt là bờ môi căng mọng vì trải qua một phen chà đạp, yêu thương đã vi sưng. Nhan Tử Mặc yêu nhất chính là bộ dạng Nguyệt Băng sau khi bị trêu chọc. Tuy ngày thường nàng ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ, người lớn nhưng thực chất về phương diện tình cảm này vẫn là quá đơn thuần. Bộ dạng tiểu nữ nhi thẹn thùng này quả thật khiến hắn yêu chết mất.
Thuận theo lòng mình, Nhan Tử Mặc cúi xuống chế trụ đôi môi Nguyệt Băng. Hắn hôn bá đạo lại mạnh mẽ không cho người khác cơ hội kháng cự. Nguyệt Băng chỉ có thể bị động thừa nhận nam nhân cố chấp đòi lấy.
Y phục từng tầng rơi xuống, chẳng mấy chốc cả cơ thể xinh đẹp đã bị phơi ra, chỉ còn lại tiết khố nàng trần trụi đón nhận ánh mắt xâm lược của dã thú:
\- Thật đẹp.
Ánh mắt Nhan Tử Mặc ngày càng nóng. Thân thể của nàng đối với hắn bây giờ không khác gì mị dược, khiến hắn không kiềm được suy nghĩ đen tối trong lòng. Làn da mịn màng, trắng nõn khiến hắn muốn in đậm dấu vết của mình lên. Dáng người mảnh khảnh, vòng eo nhỏ bé, đôi gò bồng cao ngất cùng với nụ hoa dựng vì bại lộ trong không khí mà dựng đứng lên, đôi chân dài miên man không có thứ nào mà không dụ dỗ hắn. Có âm thanh đang không ngừng quanh quẩn trong óc:
\- Làm nàng khóc, làm nàng phải xin tha, khiến cho nàng không xuống giường được.
Nhan Tử Mặc hôn cổ Nguyệt Băng sau đó từ từ đi xuống. Những nơi đi qua đều để lại dấu hôn, vết cắn. Đến trước ngực liền dùng miệng hàm lấy nụ hồng xinh xinh mút cắn day day khiến nó càng sưng to. Bên còn lại thì dùng tay nắn bóp.
\- A...ưm...
Cảm giác xa lạ này là gì? Cảm giác như có điện lưu truyền khắp toàn thân, cả cơ thể đều tê tê dại dại. Sức lực trong nháy mắt như bị hút đi.
Thanh âm rên rỉ như kích phát con thú tính trong Nhan Tử Mặc. Động tác của hắn càng ngang ngược, vội vã. Y phục trên người của hắn cũng bị một chưởng dập nát thành từng mảnh nhỏ rơi lả tả. Nhan Tử Mặc hôn dọc xuống vùng bụng phẳng lì của Nguyệt Băng, ánh mắt dừng tại tiết khố.
Nam nhân nhanh chóng xé nát vật cản cuối cùng. Âm hộ cứ như vậy bị bại lộ trong không khí. Nhận thấy người bên trên đột nhiên dừng lại, Nguyệt Băng từ cơn khoái cảm hồi phục. Thấy đối phương nhìn chằm chằm nơi riêng tư kín đáo, nàng đỏ bừng mặt, lấy hai tay che mắt đối phương:
\- Đừng nhìn.
Hai mắt bị che lại nhưng hình ảnh vừa rồi vẫn còn đọng lại trong đầu. Âm hộ trắng bóng không có một cọng lông giống như tiểu màn thầu. Hai cánh hoa e thẹn hơi mấp máy như khao khát điều gì, rỉ ra sợi chỉ bạc. Chỉ liếc mắt một cái mà Nhan Tử Mặc đã không thể kiềm chế bản thân nữa.
Gỡ tay Nguyệt Băng xuống, Nhan Tử Mặc khàn khàn nói:
\- Đẹp như vậy tại sao phải giấu chứ?
Hắn cúi người xuống hôn lên hai mảnh cánh hoa. Dùng lưỡi tinh tế miêu tả hình dáng âm hộ. Cả cơ thể Nguyệt Băng run lên, không chịu khống chế mà vặn vẹo. Nàng kẹp hai chân lại ý đồ ngăn cản nhưng lại quên mất hắn đang cúi xuống. Vì thế vội vàng thả lỏng chân ra.
\- Đừng... Mặc...A...Ưm....
Đúng lúc này, Nhan Tử Mặc hình như chạm phải điểm mẫn cảm gì đó, cả cơ thể Nguyệt Băng cong lên, đón nhận kích thích cực hạn:
\- Không... A... a...
Một dòng xuân dịch phun ra bắn thẳng vào mặt Nhan Tử Mặc. Nhan Tử Mặc liếm xuân dịch bên môi:
\- Thật ngọt.
Nguyệt Băng đang chìm trong dư vị cao trào liền cảm nhận được có vật cứng để ở bên âm hộ. Cúi đầu nhìn xuống liền thấy hung khí. Này, kích thước này là của người thường sao? Cô làm sao có thể chịu được. Vì thế liền muốn lâm trận bỏ chạy.
Đương nhiên, Nhan Tử Mặc làm sao có thể để Nguyệt Băng như ý. Con mồi đã đưa lên tận miệng, không ăn thì có lỗi với bản thân quá rồi. Hắn giữ chặt hai chân Nguyệt Băng tạo thành hình chữ M. Tư thế như vậy khiến âm hộ càng bại lộ rõ hơn trước mắt.
\- Mặc, khoan đã...
\- A...a...
Chưa để Nguyệt Băng nói xong, Nhan Tử Mặc đã hung hăng thúc eo. Hung khí cứ như vậy đi thẳng vào, vượt qua tầng lá chắn mỏng manh, biến Nguyệt Băng thành nữ nhân. Nguyệt Băng la lên bì đau. Cả cơ thể như bị xé rách vậy.
Còn Nhan Tử Mặc thì chỉ có một cảm giác: sảng. ***** *** như bị hàng trăm cái miệng hút vào vậy, thật chặt. Khoái cảm khiến cọng dây lí trí bị đứt, hắn điên cuồng luật động bên trong. Từ lúc ban đầu không có quy luật đến về sau 3 cạn 1 sâu, thay đổi liên tục.
Nguyệt Băng cũng dần dần từ đau đớn cảm nhận được khoái cảm. Khoái cảm tình triều khiến lý trí Nguyệt Băng cũng đánh mất, dần sa vào đó.
\- A...ưm...
\- Không được, mạnh quá... chậm một lát...
\- Không...không được... nơi đó...
Như phát hiện ra bảo tàng, Nhan Tử Mặc càng cố tình va chạm vào phần thịt mềm đó. Quả nhiên, cơ thể Nguyệt Băng càng run rẩy đến lợi hại, âm hộ càng hút chặt. Không bao lâu thì hét lớn:
\- Đến, đến rồi...
Một dòng nước ấm phun ra bao bọc lấy ***** ***. Nguyệt Băng lại lần nữa cao triều. Cuối cùng, Nguyệt Băng cao triều mấy lần mà nam nhân vẫn chưa bắn một lần. Đến lần thứ 4, khi cao triều, Nguyệt Băng cố tình ép chặt hai chân, Nhan Tử Mặc nhất thời buông lỏng, **** **** nóng hổi cứ như vậy phun bào bên trong âm hộ. Cơ thể Nguyệt Băng vừa cao triều mẫn cảm không chịu nổi nay lại bị kích thích như thế, hai mắt vừa lật, hôn mê bất tỉnh.
Cả đêm này không biết làm bao nhiêu lần. Nguyệt Băng chỉ biết, khi nàng hôn mê vẫn cảm giác được có người đang luật động. Khi nàng tỉnh dậy, hắn vẫn như cũ đang cày cấy. Cả đêm này, nàng gọi ách cả cổ họng, khóc lóc xin tha không ngừng nhưng đổi lại chỉ là tư thế không ngừng thay đổi cùng với nam nhân ngày càng hung ác trừng phạt.