Nóng... Đau...
Đây là đâu?
Rõ ràng ta đã tan xương nát thịt rồi, tại sao vẫn còn cảm giác? Tại sao ta vẫn chưa tan biến? Tại sao cảm giác đau đớn lại rõ ràng như vậy? Cảm giác như đang có ngọn lửa thiêu đốt linh hồn mình.
Nguyệt Băng mở choàng mắt. Xung quanh đây đều là lửa. Hèn chi lại nóng rát như vậy. Cũng phải thôi nàng đã rơi xuống dung nham rồi mà. Khoan đã, cơ thể ta. Nó trong suốt. Thì ra ta đang ở trạng thái linh hồn sao?
Linh hồn Nguyệt Băng trôi lơ lửng theo dòng chảy của dung nham. Phía trước hình như có gì đó?
Đó là... lửa sao. Ngọn lửa xanh lam thật xinh đẹp, có cái gì đó đang thôi thúc ta tiến tới gần nó, chạm vào nó.
Nguyệt Băng vươn tay tới phía trước. Đau đớn nhanh chóng lan tràn khắp tứ chi bách hải khiến cho linh hồn nàng phải run rẩy. Sau đó,... không có sau đó nữa. Nàng đã sớm chìm vào giấc ngủ say miên man.
Nguyệt Băng không biết rằng khi nàng vừa mất đi ý thức thì Chu Tước đã bước ra từ trong ánh lửa, nhìn chằm chằm nàng:
\- U Minh hỏa \- thần hỏa của U Minh giới, thiêu đốt hết thảy tà ám trên thế gian. Chỉ có người bước ra từ trong cõi chết mới có thể được nó tán đồng, nhận chủ. Ta thủ hộ nó ngàn vạn năm cuối cùng nó cũng tìm được chủ nhân của mình. Ta, cũng đã được tự do. Không phụ sự phó thác của Vương.
Chu Tước theo dõi kĩ sự hấp thu của Nguyệt Băng, không bỏ sót chi tiết nào. Trong chớp nhoáng, hắn hình như đã thấy được U Minh hỏa đi vào mi tâm nàng ta rồi từ từ biến thành ngọn lửa bạc \- màu của ngọn lửa thuần túy nhất trên thế gian \- Thiên Hỏa. Nhưng chưa kịp nhìn kĩ, U Minh hỏa đã biến trở lại màu sắc ban đầu rồi biến mất tại mi tâm. Chu Tước thì thào:
\- Vương,...
Chu Tước nhếch môi, trong mắt thoáng qua bi thương:
\- Ta đợi ngàn vạn năm cuối cùng cũng chờ được Người. Vương của ta, ngày ngài quay trở lại, cũng chính là ngày tàn những kẻ trên Thần giới kia. Nhất là nàng ta.
Nguyệt Băng dường như cảm giác được trong mơ hồ có thứ gì đó đi vào linh hồn mình. Rất nóng rát, thiêu đốt cả linh hồn nàng. Nàng chưa bao giờ cảm nhận được nguồn sức mạnh to lớn như thế. Cả linh hồn như đang đắm chìm trong luyện hỏa của địa ngục. Nhưng nàng cảm nhận được nó không hề gây tổn hại đến nàng mà dường như đang rèn luyện linh hồn nàng ngày càng cường đại. Vì thế Nguyệt Băng càng cố gắng tiếp nhận nó, hấp thu nó.
Hấp thu được 2/3, hình như nàng nghe thấy âm thanh của ai đó. Tiếp đó lại có thêm một luồng sức mạnh nữa được truyền đến. Cũng là lửa, bởi vì nó rất nóng rát.
Đúng thế thật, Chu Tước ở bên ngoài đang lấy một giọt tinh huyết nhỏ vào mi tâm nàng, đúng vị trí mà U Minh hỏa vừa nhập vào.
\- Lấy tinh huyết lập thệ, Diễm lấy thân phận Chu Tước Thánh Tổ nguyện suốt đời vì ngô chủ cống hiến. Nay dâng lên Chu Tước chi hỏa vì ngô khôi phục sức mạnh.
U Minh hỏa thuần âm, Chu Tước hỏa thuần dương vừa hay là hai loại thần hỏa mạnh nhất, có thể giúp Vương trọng tố thân thể, lấy lại một phần ba sức mạnh Thiên hỏa năm đó. Còn lại 7 loại thần hỏa ở trên Thượng giới và Thần giới nữa cần thu phục.
Chu Tước liếc mắt một cái, cau mày lại.
Lưu Ly giới chỉ? Không phải là đồ của Vương đã bị nàng ta cướp rồi sao? Năm đó 4 người bọn hắn khinh thường cướp lại bởi vì bọn hắn biết một ngày nào đó, Vương sẽ quay lại, tự tay lấy lại những gì thuộc về mình. Vì thế bọn họ ở các nơi chờ đợi ngày Vương xuất hiện, triệu hồi bọn họ.
Năm đó, sau khi bọn ta rời đi, rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì? Trong Lưu Ly giới chỉ hình còn 2 con linh thú nữa. Rất mạnh. Vậy mà Vương xảy ra nguy hiểm lại không hề ra tay. Hơn nữa lại mang tà ám trong mình, thậm chí một con còn có hơi thở của nàng ta. Tuy rất nhỏ, thậm chí sắp biến mất nhưng ta vẫn cảm nhận được. Bọn chúng có ý đồ gì đây? Chuyện ta tìm thấy Vương không thể để bọn chúng phát hiện.
Chu Tước hóa thành một ngọn lửa đỏ rực chui vào mi tâm Nguyệt Băng, ẩn mình vào trong U Minh hỏa. Như vậy, bọn chúng sẽ chỉ biết đến U Minh hỏa kia.