Edit: Diệp Lưu Nhiên
______________________
Khương quý phi đem một nhánh hoa cuối cùng cắm vào, đối với Tần Cẩn Hạo nói: "Trước mắt, con nên chuyên tâm ứng đối làm thế nào kéo giãn khoảng cách giữa bệ hạ và Thái tử, đem vị trí Thái tử của hắn kéo xuống."
Tần Cẩn Hạo tự tin câu môi: "Mẫu phi yên tâm, nhi thần liền trở vệ triệu tập phụ tá, vì đại ca tốt của ta chuẩn bị một phần hậu lễ."
Khương quý phi phất phất tay áo: "Đi đi."
...
Tiến vào Lạc Đô, Mộ Khinh Ca cũng không cảm thấy có chỗ nào khác lạ.
Lòng còn nghi hoặc, nàng mang theo Mặc Dương về tới Mộ phủ. Vừa vào cửa, lại kinh hỉ thấy được cô cô Mộ Liên Dung.
Nàng đưa lưng về phía đại môn, tựa hồ đang nói cái gì với người nào đó.
Mộ Khinh Ca mang theo Mặc Dương trực tiếp đi vào, Mộ Liên Dung đang nói chuyện nghe được tiếng bước chân phía sau, lập tức xoay người, thấy được Mộ Khinh Ca, cũng để Mộ Khinh Ca thấy được người cùng nàng đối thoại.
Là Bạch Tịch Nguyệt?
Một thân bạch y, điềm đạm đáng yêu.
Nhưng hai đầu lông mày lại khó nén một tia âm u. Mộ Khinh Ca nhíu mày, hướng cô cô đi đến. Nàng lại không biết, một tia âm u trong mắt Bạch Tịch Nguyệt là bởi vì nàng mà dấy lên.
Không thể tìm hiểu được Mộ Khinh Ca đang làm cái gì, Bạch Tịch Nguyệt đương nhiên ở trước mặt Duệ Vương không chiếm được sắc mặt tốt, điều này khiến trong nội tâm nàng ta lo lắng.
Mà giờ phút này, Mộ Khinh Ca lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, trong mắt sáng ngời, lập tức kêu lên: "Mộ ca ca, huynh về rồi?" Một tiếng này, tuyệt đối mang theo chân tâm thật ý.
Mộ Khinh Ca liếc nhìn nàng, đối với Mộ Liên Dung nói: "Cô cô, ta có lời muốn nói với người."
Đầu lông mày Mộ Liên Dung cũng có chút trầm trọng, nàng cũng có chuyện muốn nói cùng Mộ Khinh Ca. Vì vậy nàng đối với Bạch Tịch Nguyệt phân phó: "Tịch Nguyệt, con đi về trước đi."
Mộ Liên Dung là lục cảnh đỉnh, Bạch Tịch Nguyệt không dám ở ngoài cửa nghe lén.
Nếu bị bắt được, chỉ sợ nàng không thể lại ở Mộ phủ, như thế nào trợ giúp Duệ Vương một tay?
Cắn răng, Bạch Tịch Nguyệt không cam lòng rời đi.
Chỉ là lúc nàng ta rời đi, lại để lại bảo bối có được từ Duệ Vương.
Theo lời Duệ Vương nói, kiện bảo bối này, trên đời khó có, là tiên nhân lưu lại. Có thể nghe trộm bất luận kẻ nào nói chuyện, cho dù là tử cảnh tuyệt đỉnh cao thủ, cũng phát hiện không ra.
Duệ Vương đem nó cho nàng, chính là vì có thể nghe một ít việc cơ mật Mộ phủ.
Đem một khối ngọc giác bằng ngón cái lặng lẽ đặt vào trong sảnh, Bạch Tịch Nguyệt mang theo một khối ngọc giác khác vội vàng trở về phòng.
Chỉ chốc lát, trên ngọc giác sáng bóng chợt tối chợt sáng, lập tức có tiếng người truyền đến.
Trong chính sảnh, Mộ Liên Dung và Mộ Khinh Ca đều tuyệt không tưởng được trong tay Bạch Tịch Nguyệt có loại bảo bối này, lúc này lực chú ý của các nàng, đều ở trên người Mộ Hùng.
"Cô cô, gia gia đi đâu?" Mộ Khinh Ca hỏi thẳng.
Mộ Liên Dung vỗ vỗ vai nàng, an ủi nói: "Gia gia con không có việc gì, chỉ là vùng Tần Lĩnh có thú triều, Hoàng thượng phái ông ấy chỉ huy Mộ gia quân tiến đến thủ địa phương kia."
Thú triều?
Mộ Khinh Ca lần đầu tiên nghe được cái tên như vậy.
Tần Lĩnh nàng biết. Lúc xem Tần quốc lục địa chí, nàng biết ở biên cương Tây Bắc Tần quốc, có một đạo Tần Lĩnh, là một phần nhỏ trong sơn mạch xuyên suốt Lâm Xuyên đại lục. Trong Tần Lĩnh, là dã thú, linh thú thiên hạ.
Nhưng mà, giữa người và thú, cũng rất ít bộc phát xung đột.
Thú triều này là chuyện gì xảy ra?
"Làm sao sẽ đột nhiên xuất hiện Thú triều?" Mộ Khinh Ca bất động thanh sắc hỏi.
Mộ Liên Dung cũng đồng dạng nghi hoặc, chậm rãi lắc đầu, nét mặt nàng có chút mỏi mệt: "Nguyên nhân không rõ. Một hai năm mới xuất hiện một lần Thú triều, hơn nữa quy mô không lớn, không cần đến gia gia con, trú binh của chúng ta lưu tại Duệ thành cũng đủ đối phó. Hiện giờ, có chút kỳ quặc. Nhưng mấy ngày nay ta khắp nơi bôn ba tìm kiếm manh mối vẫn không thu hoạch được gì."
Thì ra Mộ Liên Dung mấy ngày nay hành tung không rõ, là vì điều tra cụ thể tỉ mỉ sau lưng chuyện này.
Mộ Khinh Ca trong lòng hiểu rõ.
Nhưng cũng nghe ra trong giọng Mộ Liên Dung lo lắng. Ánh mắt nàng loé loé nói: "Cô cô đang lo lắng cái gì?"
Mộ Liên Dung hai con mắt híp lại, nhíu mày nói: "Gia gia con lúc sắp đi, từng nói qua, muốn ta chú ý mật thiết đến động thái Duệ thành. Một khi có tin tức không tốt truyền đến, không cần do dự, lập tức mang theo con rời đi. Hơn vạn đại quân ngoài thành, chính là vì bảo hộ con mà lưu lại. Có lẽ, ông ấy cũng cảm nhận được bất thường trong đó."
Mộ Khinh Ca trong lòng run lên.
Nàng không nghĩ tới, lúc Mộ Hùng rời đi, còn lo lắng cho an toàn của mình, cũng làm ra an bài thích đáng.
Nhưng an bài của ông, cũng bại lộ điểm yếu Mộ phủ. Trong lòng dân chúng Mộ phủ vững như tinh cương, một khi mất đi Mộ Hùng, sẽ sụp đổ, không hề có lực chống cự.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lùng, hỏi: "Cô cô, gia gia rời đi mấy ngày rồi? Đã có tin tức gì truyền đến?"
"Gia gia con rời đi đã năm ngày, đại khái đã đến Duệ thành rồi, nhưng kỳ quái không có chút tin tức nào truyền lại." Mộ Liên Dung thở dài nói. Không có tin tức, mới là điều khiến nàng lo lắng nhất.
Năm ngày không có tin tức truyền đến.
Trong lòng Mộ Khinh Ca yên lặng tính toán.
Duệ thành, là đất phong Mộ gia. Nói là đất phong, càng phải nói là một mảnh đất hoang. Duệ thành dựa vào Tần Lĩnh xây nên, vốn chính là chống cự sự xâm lấn của Thú tộc, làm gì có bá tánh nào nguyện ý đi nơi đó định cư?
Không có dân chúng Duệ thành, kinh tế, dân sinh căn bản phát triển không nổi, không phải đất hoang thì là cái gì?
Duy nhất canh giữ ở chỗ kia, chỉ có Mộ gia quân. Năm mươi vạn Mộ gia quân, dùng thanh xuân và huyết nhục của mình, ở chỗ đó Tần Lĩnh đúc thành một bức tường thép, bảo vệ Tần quốc an bình.