Editor: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Hùng mang binh ra khỏi đế đô, chính là để tìm về Mộ Khinh Ca, đích tôn của Mộ gia.
Sau khi tìm được, ông liền sai người hạ trại nghỉ ngơi. Coi như khiến đám binh lính suốt đêm tập kích nghỉ ngơi thật tốt.
Mà lúc này, Mộ Ca cũng mới từ trong miệng Mộ Khinh Ca biết được, nơi chiến trường mà nàng trùng sinh tới, là phe nào chiến phe nào.
Hoang nguyên (*) Lạc Nhật, phía tây Tần Quốc.
(*) Hoang nguyên: cánh đồng hoang vu.
Nhưng nó không thuộc về Tần quốc, bởi vì ngoại trừ Tần quốc còn có hai quốc gia khác. Một là Đồ quốc phía tây Tần quốc, một là Ngu quốc phía nam Tần quốc. Đây là vùng đất chung của ba quốc gia.
Lần này, cùng Tần quốc giao chiến chính là Đồ quốc.
Đồ quốc hiếu chiến, hơn nữa lại nằm ở phía tây đại lục Lâm Xuyên, vật tư thiếu thốn. Vì vậy hằng năm sẽ luôn nổi lên mấy cuộc chiến tranh với Tần quốc, lâu dài, quan hệ của Tần quốc và Đồ quốc luôn không hài hòa.
Mà mỗi lần nguyên nhân khai chiến...
Kỳ thật, như Mộ Khinh Ca một thiếu gia ăn chơi, như thế nào sẽ đi quan tâm âm mưu tính toán phía sau cuộc chiến tranh kia, có mục đích gì?
Nàng xuất hiện ở chiến trường, bất quá là vì một câu nói của một người bên người Tần Cẩn Hạo: "Bên người Duệ Vương không có người vô dụng." Thêm những kẻ khác phụ họa chế nhạo Vĩnh Ninh công không người kế tục, nàng liền máu nóng đổ lên đầu dẫn theo năm trăm thân vệ lên chiến trường.
Người Mộ gia chỉ cần là trực hệ, đều sẽ nằm trong đội thân vệ.
Điều duy nhất mà thân vệ cần phục tùng chính là chủ tử của bọn hắn. Như thân vệ của Mộ Khinh Ca, tuyệt đối sẽ không lướt qua nàng đi nghe theo mệnh lệnh của Mộ Hùng.
Sự phục tùng đó đã dẫn đến toàn quân bị diệt.
Nếu ở trong lúc Mộ Khinh Ca xúc động, bọn hắn có một người nào ngăn lại, hoặc có người đi tìm Mộ Hùng, hết thảy đều sẽ không phát sinh. Đương nhiên, Mộ Ca sẽ không thể mượn xác hoàn hồn.
Đây hết thảy, đều là lựa chọn của Mộ Khinh Ca. Coi như muốn tính sổ, cũng không thể tìm thân vệ bọn hắn, mà phải tìm người giật dây kia.
Mộ Ca hoài nghi kẻ xúi giục này, Tần Cẩn Hạo là nhân vật mấu chốt rốt cuộc là biết rõ cái gì?
Nhìn Mộ Khinh Ca dùng ánh mắt kia nhìn về phía Tần Cẩn Hạo, đừng tưởng rằng có thể giấu được nàng.
"Ngươi thích hắn?" Trong lều vải, Mộ Ca ngồi khoanh chân trên đệm đột nhiên nhìn về phía Mộ Khinh Ca bật ra một câu.
"Cái gì?!" Đôi mắt Mộ Khinh Ca lóe lên trốn tránh.
Mộ Hùng vội vàng an bài hạ trại, tự mình tuần tra đã là một thói quen của ông trên chiến trường. Vậy nên, giờ này trong lều, chỉ có Mộ Ca một người nghỉ ngơi.
Mộ Ca híp hai mắt, thân thể nghiêng về phía trước, tới gần hồn phách Mộ Khinh Ca: "Ngươi dùng thân nam tử, yêu một hoàng tử, sợ là cũng không dễ dàng đi?"
Thân thể Mộ Khinh Ca khựng lại, khuôn mặt vốn mờ, nhưng vẫn bị Mộ Ca nhìn ra vài phần trắng bệch.
Mộ Ca lười biếng ngồi lại, dùng giọng nói nguy hiểm: "Hiện tại, ta mới là ngươi. Nếu không muốn Mộ Khinh Ca lần nữa mất tích, ngươi tốt nhất đem mọi chuyện nói ra cho ta."
Mộ Khinh Ca bĩu môi một cái, thản nhiên nói: "Ta vốn không có ý định giấu giếm ngươi."
"Nói." Mộ Ca ngước mắt.
...
Sau nửa nén hương, trong lều vải yên tĩnh.
"Hoàn khố, thô bạo, tàn nhẫn, dễ giận, kiêu căng, còn có... Đồng tính? Tốt, rất tốt." Mộ Ca nghiến răng, sắc mặt âm trầm khó coi.
Nàng đến cùng là nhập vào một kẻ thế nào?
Lúc trước, nàng bất quá cho rằng Mộ Khinh Ca bởi vì nguyên nhân thân phận, mà không thể không biểu hiện ra tính tình quái đản. Lại không nghĩ, nàng lưu lại cho mình một thanh danh "tốt" như thế.
Những thứ khác thì cũng thôi, nhưng còn cái danh đồng tính... Cái nồi đen này cõng lên thật sự là...
Tần Cẩn Hạo kia nhìn qua chính là người có tâm cơ thâm trầm, thân là hoàng tử, chỉ đơn thuần đến đây không làm gì?
Nếu như tiểu tước gia Mộ gia ái mộ Duệ Vương điện hạ, thế nhân đều biết, người này sao còn cố ý muốn thân cận? Dựa theo lời nói của Mộ Khinh Ca, đều là Tần Cẩn Hạo kia thường xuyên chủ động đấy.
"Ta là thân thể phế vật, trời sinh không cách nào tu luyện. Nếu ta không ngang ngược càn rỡ, chỉ sợ Mộ phủ đã sớm người người dễ nạt." Mộ Khinh Ca biện giải cho mình.
Thế nhưng, những lời này lại đổi lấy một tiếng cười nhạo của Mộ Ca: "Ngươi bất quá là có gia gia ngươi. Nếu có một ngày lão bất tử không có ở đây, ngươi nghĩ mình còn có thể ngang ngược càn rỡ, giúp ngươi bảo trụ uy danh của Vĩnh Ninh công phủ?"
"Ta biết rõ." Ai ngờ, Mộ Khinh Ca cũng không thẹn quá hóa giận, ngược lại buông xuống mi mắt: "Vì vậy, ta..."
Đông! Đông! Đông!
Tiếng trống đột ngột cắt đứt lời nói chưa kịp nói hết của Mộ Khinh Ca.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Mộ Ca nhìn bên ngoài lều tiếng trống truyền tới, nhíu mày hỏi.
Mộ Khinh Ca cắn môi nói: "Là tiếng trống triệu tập quân. Là gia gia hạ lệnh."
Lời còn chưa dứt, Mộ Ca đã thấy lều vải bị người bên ngoài mở ra, hai binh sĩ mặc áo giáp thần sắc căng thẳng xuất hiện trước mắt nàng.
Đuôi lông mày lần nữa nhướng lên, Mộ Ca không mở miệng.
"Tiểu tước gia, lão tướng quân cho mời." Hai người cùng đồng thanh cất giọng.
Trong quân doanh, họ vẫn quen gọi Mộ Hùng là tướng quân.
Mộ Ca liếm bờ môi, nhảy lên. Tiện tay vuốt xuống nếp nhăn ở tay áo, dáng người cao ngất bước ra khỏi lều.
Tốc độ nhàn nhã, ngẩng đầu ưỡn ngực. Tựa hồ phía trước cho dù là núi đao biển lửa, cũng không khiến nàng nhíu mày một chút.
Hai binh sĩ phụng mệnh đến liếc nhau, trong mắt đều có chút kinh ngạc. Người trước mắt này dường như cùng tiểu tước gia trong trí nhớ họ không giống nhau.
Hắn thế mà lại không khiển trách bọn hắn?
Tự động tự giác ra ngoài?
Hai binh sĩ trong lòng bi phẫn nói: "Tiểu tước gia, ngươi không phải là nên chỉ vào mũi chúng ta chửi mắng một trận, sau đó đạp hai chân để chúng ta quỳ xuống trước mặt ngươi bồi tội, sau đó mới miễn cưỡng di giá sao? Ngươi thống thoái rời đi, không phù hợp a! A!"
Đáng tiếc, Mộ Ca không nghe được tiếng lòng của hai người này. Men theo tiếng trống, nàng suy nghĩ Mộ Hùng đang chuẩn bị làm gì.
Từng bước đi tới, ánh mắt Mộ Ca càng ngày càng sáng.
Bất quá không đến một canh giờ, nguyên bản vùng đất hoang vu, thế mà lại đột ngột từ dưới đất mọc lên một tòa quân doanh ngay ngắn trật tự. Vệ binh tuần tra, vị trí trạm gác minh ám đầy đủ cho tất cả chức vụ binh sĩ. Bởi vậy có thể thấy được, bổn sự mang binh của Mộ Hùng cũng không phải là để cho có.
Trống trận đặt ở trên vùng đất trống bên ngoài trướng, Mộ Hùng ngồi ngay ngắn ở chủ vị, bên phải là Duệ Vương Tần Cẩn Hạo một thân mãng bào. Tướng sĩ theo quân tức thì chia làm hai bên.
Không chỉ như thế, binh sĩ không có cấp bậc cũng xếp thành hàng thành trận, như đao thép đứng đấy, không phát ra chút thanh âm.
Ánh mắt Mộ Ca quét qua, rơi vào đài cao đối diện Mộ Hùng.
Nói là đài cao, bất quá chỉ cách mặt đất khoảng ba thước.
Nhưng trên đài cao lại dựng thẳng hai cây cột, trên cột mỗi bên gắn lấy một thiết hoàn (*). Còn có một người thân trên cơ bắp chặt chẽ như ngọn đồi. Hắn đứng đó, trên tay cầm cây roi dài to bằng cổ tay đứa nhỏ, thần sắc lạnh lùng.
(*) Thiết hoàn: còng sắt.
Lông mày Mộ Ca nhảy dựng, một loại dự cảm không lành xông lên não.
"Mộ Khinh Ca, còn không quỳ xuống!" Mộ Hùng đột nhiên hét to, khiến Mộ Ca nhìn lại.
"Vì sao?" Khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Ca không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn Mộ Hùng, dáng người cao gầy đứng thẳng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Mộ Hùng trừng lên mắt hổ, đối với biểu hiện của tôn nhi xẹt qua một tia thưởng thức: "Hừ! Ngươi tự tiện rời khỏi Lạc Đô, đi vào chiến trường, liên lụy đến năm trăm thân vệ vô tội phải chết, chẳng lẽ lại không biết sai?"
Mộ Hùng yêu binh như con, binh lính dưới tay ông từng người ông đều như coi như con cháu của mình. Ông muốn trách phạt Mộ Khinh Ca, không phải là vì diễn trò. Mà là Mộ Khinh Ca nhất định phải cho ra một cái công đạo, phải cho những tướng sĩ chết đi kia một cái công bằng. Trọng yếu chính là, ông muốn Mộ Khinh Ca hiểu được, cái giá của sự tùy hứng.
Trong lời nói xen lẫn nội kình, khiến Mộ Ca bị chấn động đến máu huyết cuồn cuộn.
Nhưng mà, nàng lại không có chút sinh khí, càng không phản đối.
Nàng trầm mặc.
Ngồi bên phải Mộ Hùng, Tần Cẩn Hạo lên tiếng: "Lão công gia, năm trăm tướng sĩ mất mạng tại hoang nguyên Lạc Nhật kia, Ca nhi nhất định khổ sở. Hôm nay hắn vừa mới trải qua đại nạn, kính xin lão công gia nhẹ tay xử lý."
Nói xong, hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Thế nhưng ngoài dự liệu không nhìn thấy ánh mắt ái mộ cảm kích kia.
Tần Cẩn Hạo sững sờ, cố nén cảm giác chán ghét trong lòng. Tựa trên tay vịn khẽ ma xát ngón tay, tựa hồ như có vật gì đó thoát khỏi tầm khống chế của hắn.
Mộ Hùng liếc nhìn Tần Cẩn Hạo, rồi lại nhìn Mộ Khinh Ca, nói: "Mộ Khinh Ca, ngươi hiểu được chuyện này có thể bỏ qua sao?" Trong lời nói của ông cất giấu khẩn trương, tựa hồ sợ hãi tôn nhi trả lời làm mình thất vọng, làm cho chúng tướng sĩ thất vọng đau khổ.
Đích tôn Mộ gia có thể chất phế vật không quan hệ, chỉ cần hắn có thể làm cho chúng tướng sĩ tâm phục, cho dù ngày nào đó ông chết đi, hắn còn có thể tự bảo vệ mình. Thế nhưng là...
"Gia gia chuẩn bị trách phạt như thế nào?" Mộ Ca lạnh nhạt hỏi lại. Đối với lời cầu xin của Tần Cẩn Hạo, tựa hồ căn bản không nghe thấy.
"Hình phạt trăm roi." Mộ Hùng đáp.
Câu trả lời này dẫn đến chúng tướng sĩ ghé mắt. Tựa hồ đang suy đoán thân thể nhỏ của Mộ Khinh Ca có thể chịu đựng được trừng phạt quật roi một trăm lần hay không.
Mộ Ca mím môi, không nói một lời xoay người, bước về phía đài cao.
Mọi người im lặng, ngay cả Tần Cẩn Hạo đang tính toán trong lòng đều đợi động tác kế tiếp của nàng.
Mộ Ca đi lên đài cao, cũng không đứng giữa hai cây cột mà là xoay người đối mặt với tất cả tướng sĩ chắp tay, nhàn nhạt nói với người thi hành: "Lão tướng quân phạt ta một trăm, ta lại thêm một trăm, để an ủi năm trăm anh linh! Đánh!"