Edit: Diệp Lưu Nhiên
Động tác nàng cực nhanh, khiến không ít người không kịp đề phòng.
Nhưng trong đám này, không đại biểu cường giả Linh Động Kỳ.
Khi Lam Phi Nguyệt và Thái Sử Cao bị một thương của Mộ Khinh Ca khiến đại kinh thất sắc. Có hai người ra tay nắm lấy bọn họ, đưa bọn chúng thoát khỏi phạm vi công kích của Mộ Khinh Ca.
Thương ảnh sắc bén xẹt qua Lam Phi Nguyệt và Thái Sử Cao, để lại vài vết rách trên y phục.
Nếu vừa rồi Lam Cương và lão quái Linh Động Kỳ của Vạn Thú Tông chậm hơn một chút, chỉ sợ không chỉ vải vóc bị rách, mà là đầu của Lam Phi Nguyệt và Thái Sử Cao.
'Đáng tiếc!' Tập kích thất bại, Mộ Khinh Ca hơi tiếc.
Muốn ra tay xuất kỳ bất ý, có lẽ không còn cơ hội.
"Gan chó thật lớn!" Lam Cương quát lên, một chưởng đánh tới Mộ Khinh Ca.
Theo sát mà đến, còn có lão quái của Vạn Thú Tông ra tay.
Thân thể Mộ Khinh Ca trên không trung bỗng ngừng, xoay chuyển cực hạn muốn tránh khỏi công kích.
Khi Lam Cương sắp công kích tới trước mặt Mộ Khinh Ca, một bóng người đột nhiên chắn trước mặt nàng, thay nàng tiếp được một chưởng này.
Mà hông Mộ Khinh Ca cũng bị thứ gì quấn lấy, kéo nàng trở về.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhanh chóng đảo qua, mới phát hiện Khương Ly đã kích hoạt huyết mạch Tu Xà, huyễn hóa ra đuôi dài cuốn nàng về.
Thẩm Bích Thành cứng đối cứng tiếp được một kích của Lam Cương. Dù hắn đã dùng toàn lực, nhưng vẫn phải lùi về sau mấy bước.
Khói súng tản đi, Lam Cương mỉm mai nhìn hắn: "Hừ, không biết tự lượng sức mình. Giáo huấn năm năm trước còn chưa đủ sao?"
Thẩm Bích Thành hờ hững đứng trước mặt Lam Cương: "Năm năm trước, ta bại dưới tay ngươi chỉ mới trăm chiêu. Năm năm sau, ta muốn xem có thể gϊếŧ ngươi hay không!"
Lam Cương trừng mắt, lạnh lùng nói: "Trẻ con cuồng vọng!"
Dứt lời, hắn hóa thành một tia sáng, chiến đấu kịch liệt với Thẩm Bích Thành.
Đại chiến bắt đầu, lợi kiếm đỏ tươi sắc bén trên đỉnh đầu Long Nha Vệ cùng giao chiến với đám cường giả Tử cảnh, cư nhiên chiến đến chẳng phân trên dưới.
Vô luận cường giả Tử cảnh phát động công kích thế nào, đều sẽ đi theo ngưng tụ vào lợi kiếm đỏ tươi mà phân hóa.
Nói cách khác, một Long Nha Vệ bị cường giả Tử cảnh đánh một quyền, cỗ lực lượng đánh vào người hắn sẽ bị phân hóa cho ba trăm Long Nha Vệ cùng gánh vác. Theo đó mà lực lượng Tử cảnh sẽ bị yếu xuống chỉ còn Lục cảnh, hoặc là Hoàng cảnh.
Công kích như vậy đối với nhóm Long Nha Vệ, căn bản đều không phá được áo giáp phòng ngự làm bằng da cự giao trên người họ, càng đừng nói đến đả thương họ.
Loại dị tượng cùng một hơi thở, nhất mạch tương thông này, Long Nha Vệ không giải thích được. Mộ Khinh Ca cũng không giải thích được.
Ba trăm Long Nha Vệ liên thủ, chống đỡ được cường giả Tử cảnh tập kích.
Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cũng dẫn người công kích tới những đệ tử có tu vi yếu nhất của Lam gia.
Đương nhiên so về độ mạnh yếu, là tương đối với sức mạnh hiện có của họ. Chứ trong mắt Ly quốc và Ngu quốc, những thanh niên Lam gia này cũng mạnh không kém.
Cường giả Linh Động Kỳ bị Thẩm Bích Thành kéo đi một.
Bảy người còn lại đều bao vây Mộ Khinh Ca và Khương Ly.
Trái lại bọn chúng có tư duy rõ ràng, biết rõ gϊếŧ chết Mộ Khinh Ca mới là chuyện quan trọng nhất.
Hắc Mộc, Lâu Huyền Thiết, Thái Sử Cao và Lam Phi Nguyện, mấy người có hận ý sâu nhất với Mộ Khinh Ca cũng ở trong vòng vây này, chờ đợi ngày tàn của Mộ Khinh Ca đến.
"Cư nhiên là Thần khí? Trẻ con như ngươi, có tài đức gì mà được Thần khí!" Một lão quái Linh Động Kỳ của Luyện Đúc Tháp nhìn thấy Linh Lung Thương trong tay Mộ Khinh Ca, đáy mắt tràn ra ghen ghét.
Linh Lung Thương phát ra khí thế, sát ý sắc bén này khiến lão ta thèm thuồng.
"Đưa đây cho lão phu!" Lão không nhịn được tham lam cách không một trảo.
Một cỗ hấp lực cường đại đột nhiên tới trước mặt Mộ Khinh Ca, lôi kéo Linh Lung Thương trong tay nàng.
Ánh mắt nàng lạnh lùng, năm ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
"Nguyên Nguyên!" Nàng thấp giọng quát, một ngọn lửa từ tay nàng truyền vào Linh Lung Thương, phun ra từ mũi thương, lao thẳng tới lão quái Linh Động Kỳ của Luyện Đúc Tháp.
Bát Hoang Hư Không Viêm không nhìn thấy, sờ không được, giỏi nhất là đánh lén.
Nhưng cường giả Linh Động Kỳ của Luyện Đúc Tháp lại tựa hồ cảm ứng được một tia nguy hiểm, kịp thời thu tay lại. Không bị Bát Hoang Hư Không Viêm quấn vào cánh tay.
Nhưng đầu ngón tay lão vẫn cảm giác bị bỏng như giòi trong xương.
Mấy ngón tay, nháy mắt xuất hiện tình trạng hư vô.
"Bát Hoang Hư Không Viêm!" Lão quái Linh Động Kỳ của Luyện Đúc Tháp liếc mắt đã nhìn ra lai lịch của dị hỏa đang bám vào ngón tay mình. Lão không dám chủ quan, lập tức dùng linh lực dập tắt Bát Hoang Hư Không Viêm trên ngón tay.
Mộ Khinh Ca chú ý tới, màu sắc linh lực của lão là màu tím đen pha lẫn với mấy tia màu xám.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến một vấn đề.
Tại sao cường giả trong đại lục có thể chống chọi tốt hơn mấy cường giả 'nhập cư trái phép' của Nhạc gia.
'Bởi vì cường giả đến từ bên ngoài bị Lâm Xuyên giới áp chế cảnh giới, mà cường giả trong đại lục thì sẽ không!' Thanh âm Ngân Trần đột nhiên truyền ra, nó lo lắng nói: 'Chủ nhân mau thả ta ra ngoài!'
'Ngân Trần!' Ánh mắt Mộ Khinh Ca tối sầm, thầm nói: 'Chiến đấu như vậy, đối với ngươi mà nói...'
'Chủ nhân, linh thú cần phải chiến đấu không ngừng. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngài, mà không phải là ngài bảo vệ ta. Để ta ra ngoài đi!' Ngân Trần cắt ngang lời Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhíu mắt lại, giải trừ khống chế Ngân Trần. Một đường bạch quang hiện lên, Ngân Trần hóa thành Cửu vĩ hồ khổng lồ, dừng bên cạnh Mộ Khinh Ca.
Khương Ly ngơ ngẩn nhìn Ngân Trần, nói với Mộ Khinh Ca: "Xem ra, tất cả mọi người đều muốn lộ lá bài tẩy sao?"
Dứt lời, nàng cắn nát đầu ngón tay mình, nhỏ ra một giọt máu bắn lên không trung. Lập tức, một cỗ uy áp khổng lồ từ thời kỳ viễn cổ giáng xuống từ trên trời.
Tóc Khương Ly dựng ngược, hóa thành đầu rắn. Khi giọt máu tế trời bị thiêu đốt gần như không còn, khí thế từ nàng cũng không ngừng leo lên...
Tử cảnh sơ giai, Tử cảnh trung giai, Tử cảnh cao giai, Tử cảnh đỉnh... Linh Động Kỳ sơ giai!
Cuối cùng khí thế Khương Ly cư nhiên dừng lại ở cảnh giới trên Linh Động Kỳ sơ giai.
Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn nàng. Giờ phút này trên khuôn mặt lạnh buốt như băng của Khương Ly càng thêm mỹ diễm. Thân người đuôi rắn, thần thú Tu Xà hư hóa thêm vào, cầm hai lưỡi xà hình dao đầy sự sắc bén.
'Đây là lực lượng huyết mạch chân chính của Cổ Vu quốc sao!' Mộ Khinh Ca cuối cùng đã hiểu. Vì sao số dân cư cực ít ở Cổ Vu quốc lại chiếm được địa vị đặc thù như thế.
Chỉ sợ Khương Ly bộc phát bùng nổ, cảnh giới bản thân cũng không ngừng đề cao.
Nếu giờ phút này nàng là Tử cảnh đỉnh, vậy khi bùng nổ, có lẽ sẽ tiến vào Linh Động Kỳ đỉnh phong, thậm chí cao hơn.
"Ngụy thần thú, huyết mạch nữ hoàng Cổ Vu quốc! Còn có dị hỏa! Quanh ngươi có không ít thứ tốt nhỉ!"
Mộ Khinh Ca bày ra lực lượng, kể cả đám lão quái Linh Động Kỳ cũng thèm mãi không thôi.
Mà Thái Sử Cao và Lam Phi Nguyệt tự cho mình là con cưng trời cao, lúc này hận ý với Mộ Khinh Ca càng đậm hơn. Đồng thời còn có đố kỵ khôn nguôi!
Tại sao? Tại sao các tiền bối này đều thèm muốn thứ đồ của Mộ Khinh Ca, đều quay chung quanh hắn (Mộ Khinh Ca)?
Rõ ràng bọn chúng mới là thiên chi kiêu tử!
Mộ Khinh Ca cười lạnh nói: "Thích nhìn thêm không?"
Mộ Khinh Ca vung tay lên. Một đứa bé trai tầm ba bốn tuổi, mặc áo bào ngắn màu đỏ, quần cộc màu xanh xuất hiện trước mắt mọi người.
Cách ăn mặc của hắn khiến mọi người ở đây đều sửng sốt.
Nhưng Mộ Khinh Ca không nhịn được giựt khóe miệng.
Khỏi cần nói, nhất định là Manh Manh trang điểm cho Nguyên Nguyên thành bộ dạng quỷ này.
"Các ngươi dám khi dễ lão đại của ta! Xem tiểu gia đốt cả đám các ngươi thành tro!" Nguyên Nguyên một lời bất hòa, đi lên phun lửa. Trong miệng hắn nhả ra Bạch Cốt Yêu Diễm, ngọn lửa màu trắng như băng sương thiêu trụi một mảng lớn.
Lam Phi Nguyệt và Thái Sử Cao dưới sự bảo vệ của cao thủ nhà mình, lần nữa tránh thoát.
Mộ Khinh Ca chú ý tới, Nguyên Nguyên chắp hai tay bụ bẫm nhỏ bé ra sau lưng, gian trá kèm từng luồng Bát Hoang Hư Không Viêm như mưa rơi, không sai chút nào dừng lên địch nhân trong trận chiến.