Edit: Diệp Lưu Nhiên
Hoàng Phủ Hoán nói xong, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, sao nàng cảm thấy ánh mắt Hoàng Phủ Hoán như đang nói với nàng, Tư Mạch triệu kiến là có liên quan đến nàng nhỉ?
"Không phải, bởi vì ngươi." Hoàng Phủ Hoán gật đầu khẳng định.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Khinh Ca, Hoàng Phủ Hoán bất đắc dĩ cười nói: "Thời điểm ta vừa mới biết, cũng kinh ngạc giống ngươi. Phụ hoàng hy vọng Thánh Vương bệ hạ thu ta làm đồ đệ, là nguyên nhân chủ yếu người thường xuyên đưa ta tới Ly cung. Nhưng ta vẫn không có cơ hội này. Thời điểm Thánh Vương bệ hạ triệu kiến ta, ta tưởng mình thành tâm kiên trì hơn hai mươi năm đã đả động ngài, rốt cuộc khiến ngài thu ta làm đồ đệ. Nhưng không ngờ, khi ta lần đầu tiên thấy rõ nam nhân cường đại khiến người sợ hãi, câu đầu tiên ngài nói với ta là 'Tần quốc Mộ Khinh Ca sắp tới Thánh Nguyên đế quốc, đừng để hắn bị khi dễ.'. Đây là câu đầu tiên, cũng là câu duy nhất."
... Đừng để nàng bị khi dễ...
Không hiểu sao, trong lòng Mộ Khinh Ca dâng lên một cỗ ấm áp được bảo hộ. Thì ra cho dù người nam nhân này không xuất hiện bên nàng, nhưng vẫn lo lắng bảo vệ nàng chu đáo.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca xuất hiện một tia hoảng hốt, một tia ấm áp.
Hoàng Phủ Hoán không chú ý tới nàng đang đắm chìm trong cảm xúc mình. Hắn tiếp tục nói: "Sau khi đi ra khỏi Ly cung, ta chuyển cáo những lời này cho phụ hoàng. Chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất thu thập tin tức có liên quan đến ngươi. Chúng ta cũng biết thời điểm ở Tần quốc, Thánh Vương bệ hạ rất ưu ái ngươi. Trước khi gặp ngươi, ta vẫn có một tia không phục. Không nghĩ ra vì sao Thánh Vương bệ hạ lại ưu ái ngươi có thừa. Chẳng lẽ ta là Thái tử Thánh Nguyên đế quốc, lại không bằng một Tiểu tước gia tam đẳng quốc sao? Nhưng mà qua đêm nay, ta chịu phục ngươi rồi."
Hoàng Phủ Hoán lấy trà thay rượu, kính Mộ Khinh Ca một ly.
Mộ Khinh Ca hốt hoảng nâng trà lên uống một ngụm, nháy mắt tỉnh táo lại, hỏi: "Ngươi cảm thấy Thánh Vương bệ hạ muốn nhận ta làm đồ đệ?"
Hoàng Phủ Hoán gật đầu không che giấu: "Trừ cái này, ta không nghĩ được lý do khác."
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, nâng chung trà lên uống một ngụm, che giấu xấu hổ trên mặt. 'Được rồi, hiểu lầm thì hiểu lầm đi.'
"Theo ta được biết, Thánh Vương bệ hạ chưa bao giờ thu đồ đệ. Hiện giờ ngài xem trọng ngươi như thế, tương lại ngươi muốn bình thường cũng không được. Cho nên hôm nay, coi như ta kết thiện duyên với ngươi, miễn cho ngày sau bỏ lỡ cơ hội ôm đùi." Hoàng Phủ Hoán nửa đùi nửa thật nói.
Mộ Khinh Ca cười ngượng ngùng, nhìn về phía hắn: "Điều ta muốn hỏi đã hỏi xong rồi, ngươi muốn hỏi ta cái gì?"
Hoàng Phủ Hoán trầm mặc một hồi, mới nghiêm túc nói: 'Ta muốn nhờ ngươi làm một việc."
"Việc gì?" Mộ Khinh Ca hỏi.
"Nếu, ngươi gặp được Thánh Vương bệ hạ, ta muốn nhờ ngươi hỏi ngài một chút. Hoán có thể có phúc duyên trở thành đệ tử của ngài hay không." Hoàng Phủ Hoán nói ra lời thỉnh cầu của mình.
Mộ Khinh Ca nhíu hai mắt lại, cười như không cười nói: "Ngươi có từng hỏi qua bản thân, muốn trở thành đệ tử hắn là bởi vì phụ hoàng ngươi mong đợi, hay bởi vì chính ngươi muốn không?"
Hoàng Phủ Hoán sửng sốt, tựa hồ bị câu hỏi Mộ Khinh Ca làm khó.
Lúc Mộ Khinh Ca cho rằng hắn sẽ im lặng thật lâu, hắn đột nhiên mở miệng: "Ta đã từng cho rằng ta không muốn phụ hoàng thất vọng, không muốn cô phụ vinh quang trên người ta. Nhưng một khắc khi ta chân chính gặp được Thánh Vương bệ hạ, ta đột nhiên tỉnh ngộ. Ta muốn trở thành cường giả như ngài ấy. Cho nên ta cũng cần Thánh Vương bệ hạ dẫn đường. Nếu có thể bái ngài làm thầy, ta có thể từ bỏ vị trí Thái tử, dốc lòng tu luyện, không ngừng trở nên mạnh mẽ!"
"Nếu hắn không thu ngươi làm đồ đệ thì sao?" Mộ Khinh Ca lại hỏi.
Lúc này, Hoàng Phủ Hoán trầm mặc.
Hơn nữa, trầm mặc thật lâu.
Mãi cho đến khi sắc trời sáng rõ, hắn mới nâng mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Cặp mắt kia rất bình tĩnh: "Nếu không có duyên thầy trò, vậy ta sẽ an tâm làm Thái tử của ta, quản lý tốt Thánh Nguyên đế quốc. Đương nhiên ta sẽ không từ bỏ con đường cường giả. Sau khi có người nối nghiệp, ta sẽ rời khỏi tự tìm hướng đi cho mình."
Hoàng Phủ Hoán nói rất bình thường, không sục sôi bành trướng. Nhưng Mộ Khinh Ca cảm nhận được hắn có lòng kiên định muốn trở thành cường giả.
Mỗi người theo đuổi khác nhau. Quyền thế, cũng không phải thứ theo đuổi duy nhất.
Hoàng Phủ Hoán có thái độ lạnh nhạt với quyền thế, có lẽ giữa hắn và Mộ Khinh Ca sẽ không có cơ sở trở thành địch nhân.
"Được, ta nhớ kỹ. Nếu có cơ hội gặp hắn, ta sẽ hỏi rõ ràng giúp ngươi." Mộ Khinh Ca đưa ra lời hứa.
"Đa tạ!" Hoàng Phủ Hoán không chú ý cách dùng từ trong lời nói của Mộ Khinh Ca, không hề xưng tôn kính Tư Mạch như bọn họ. Chỉ là nhớ kỹ Mộ Khinh Ca đáp ứng giúp hắn.
"Vấn đề là, khi nào ta mới có thể gặp hắn?" Mộ Khinh Ca nheo hai mắt lại, giơ tay niết niết cằm.
Mục đích nàng tới Thánh Nguyên đế quốc ngoại trừ hội Lâm Xuyên, chính là muốn tìm Tư Mạch, nói rõ ràng vấn đề giữa bọn họ. Nhưng tới Thánh Nguyên đế quốc rồi nàng mới phát hiện, mình căn bản không biết Tư Mạch ở đâu.
Chỉ biết nơi hắn ở tên là Ly cung. Mà Ly cung ở đâu, làm sao có thể gặp hắn, hắn có ở Thánh Nguyên đế quốc hay không... Tất cả, nàng đều không biết.
"Ngươi không cần lo lắng. Hội Lâm Xuyên là đại sự của Lâm Xuyên, khoảng thời gian này Thánh Vương bệ hạ sẽ tọa trấn ở Thiên Đô. Mà Ly cung ngài, mấy ngày nữa phụ hoàng sẽ dẫn mọi người đi bái kiến. Chỉ là... có thể nhìn thấy Thánh Vương bệ hạ hay không thì không biết." Hoàng Phủ Hoán đáp.
"Nhưng mà lần này có ngươi ở đây. Thánh Vương bệ hạ một khi đã coi trọng gươi, nói không chừng sẽ xuất hiện." Hoàng Phủ Hoán lại bổ sung.
"Không chắc đâu." Mộ Khinh Ca thì thầm.
Người này vẫn có chút ngạo kiều.
Lúc trước nàng hành hắn như vậy, hiện tại tới địa bàn của hắn, không chừng hắn sẽ chỉnh đốn nàng!
"Tóm lại, cho dù tới Ly cung không gặp được Thánh Vương bệ hạ, chờ hội Lâm Xuyên kết thúc, Thánh Vương bệ hạ cũng sẽ xuất hiện mang chúng ta tới di tích Thượng Cổ. Nói chung là gặp được." Hoàng Phủ Hoán lại nói ra một tin tức.
Mộ Khinh Ca thiếu chút cắn luôn đầu lưỡi mình: "Hắn mang chúng ta đi di tích Thượng Cổ?"
Hoàng Phủ Hoán đương nhiên gật đầu: "Đương nhiên. Chỉ có ngài có thể nắm giữ được vị trí di tích Thượng Cổ, hơn nữa có thể mở ra cửa vào di tích."
Mộ Khinh Ca nghe đến ngốc, nàng chưa bao giờ cảm thấy Tư Mạch sẽ mang sứ mạng này đối với đại lục Lâm Xuyên.
Xem ra hắn làm Thánh Vương bệ hạ không phải ngồi chơi, cũng nên làm chút chuyện cho Lâm Xuyên giới mới phải!
Thời điểm Mộ Khinh Ca phát ngốc, đột nhiên một hơi thở sắc bén ngang trời, hung hăng đánh tới nàng.
Mộ Khinh Ca bỗng nhiên bừng tỉnh. Nghiêng sang bên, thành công tránh khỏi công kích. Nhưng thủy đình nàng và Hoàng Phủ Hoán nghỉ mát thì đã bị chém thành hai nửa.
Hoàng Phủ Hoán giữ lấy đầu vai nàng, đưa nàng lên bờ, ngăn tại phía trước nàng.
"Thẩm Bích Thành ngươi làm gì!" Hoàng Phủ Hoán tức giận rào rạt hướng về phía mặt hồ.
Mộ Khinh Ca thoáng di động bước chân, tầm mắt dừng trên mặt hồ, mới nhìn thấy một nam tử từ trên trời đáp xuống mặt hồ.
Thân hình cao lớn, ngũ quan lạnh nhạt cương nghi. Không có một biểu tình dư thừa. Trong mắt hắn tựa như không tồn tại Hoàng Phủ Hoán, chỉ nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca sau lưng hắn.
'Thẩm Bích Thành? Thiên tài cũng là kẻ điên của Thẩm gia?' Mộ Khinh Ca từ lời nói Hoàng Phủ Hoán, đoán được người tới là ai.
Dám ở hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc, không màng đến Thái tử còn ở đây mà trực tiếp ra tay, đúng là người điên.
"Ta muốn khiêu chiến hắn!" Thẩm Bích Thành nâng tay lên, chỉ hướng Mộ Khinh Ca.
Khiêu chiến ta?
Mộ Khinh Ca nhướng mày, hơi kinh ngạc.
Hoàng Phủ Hoán không hề có ý né tránh, nghiêm túc nói Thẩm Bích Thành: "Ngươi đừng có xằng bậy, Mộ tiểu tước gia là người nào? Là người ngươi muốn khiêu chiến là khiêu chiến sao?"
Nói xong, hắn lại khẽ giải thích với Mộ Khinh Ca: "Tất nhiên là sau khi người Thẩm gia trở về nói đến chuyện của ngươi, đã chọc đến kẻ điên chạy tới tìm ngươi phiền toái. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không gật đầu, hắn cũng không thể xằng bậy."
Mộ Khinh Ca câu môi cười nói: "Ta đúng là không muốn đánh nhau. Nhưng nếu đối phương là kẻ điên Thẩm gia, ta ngược lại muốn lĩnh giáo một chút."
Dứt lời, nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Hoán, nghiền ngẫm nói: "Thái tử điện hạ, đập nát Ngự hoa viên nhà ngươi, có cần bồi thường không?"
Hoàng Phủ Hoán vừa tức vừa cười nhìn Thẩm Bích Thành: "Không sợ, Thẩm gia có rất nhiều tiền." Rồi lại không yên tâm nói: "Ngươi xác định muốn so với hắn?"
Mộ Khinh Ca cười cười, thân thể đã biến mất ngay trước mắt Hoàng Phủ Hoán.
Hoàng Phủ Hoán vừa mới chuyển mắt, đã nghe thấy mặt hồ truyền đến âm thanh công kích kịch liệt...