Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca vừa trở lại Mộ phủ, nhìn thấy người ngồi ở đại sảnh thì sửng sốt.
"Ai nha, Tiểu tước gia, ngài đã trở lai. Nô gia chờ ngài chờ đến nóng lòng nha." Thanh âm điệu đà âm nhu truyền đến. Ngay sau đó, Mộ Khinh Ca cảm thấy một mùi son phấn gay mũi thổi qua chóp mũi mình.
"Sao ngươi lại ở Mộ phủ?" Mộ Khinh Ca không thích ứng nhăn nhíu mày, tránh đi sự hoan nghênh nhiệt tình, hướng tới chủ tọa đại sảnh.
"Nô gia còn không phải phụng mệnh bệ hạ, ở đây chờ Tiểu tước gia trở về sao." Thái giám xấu hổ uốn éo thân thể, hờn dỗi nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca giựt giựt khóe miệng, rũ mắt nâng chung trà lên. Uống một ngụm xong, mới thong thả ung dung hỏi: "Tần Cẩn Thần tìm ta có việc?"
Trên khuôn mặt dày đặc son phấn của thái giám, hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Ở Tần quốc, người dám hô thẳng kỳ danh của Hoàng thượng đương triều cũng chỉ có Mộ phủ Tiểu tước gia!
Hắn đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, không dám tới quá gần. Thân mình hơi khom, vẻ mặt hạ thấp nói: "Cũng không có gì! Bệ hạ đã chờ Tiểu tước gia mấy ngày rồi." Nói xong, tròng mắt hắn xoay chuyển, hạ giọng: "Hình như là xảy ra đại sự gì, bệ hạ cần Tiểu tước gia ra quyết định."
Đại sự?
Mộ Khinh Ca nhướng mày, thưởng thức chén trà trong tay, chuyển động.
Thái giám nghiêm túc nhẹ gật đầu, đôi mắt không chớp nhìn về phía nàng. Biểu cảm trên mặt tràn đầy chờ mong.
Mộ Khinh Ca nheo mắt, khóe miệng giương lên nụ cười như có như không. Khiến thái giám đợi thật lâu, mới buông chén trà, đứng lên: "Đi thôi."
Tần Cẩn Thần luôn rất ít khi bởi vì chuyện Tần quốc mà tới quấy rầy nàng. Lần này cư nhiên cố tình chờ nàng nhiều ngày, xem ra đúng là có đại sự.
Chỉ là... Hiện giờ tam đẳng quốc cũng coi như thái bình, sẽ phát sinh đại sự gì?
'Chẳng lẽ, chuyện ta bị truy nã ở Nhung quốc đã truyền tới Tần quốc? Hay là thân phận người Tần quốc ta đã bị bại lộ, Nhung quốc phái người tới hỏi trách?' Trên đường đến Hoàng cung, Mộ Khinh Ca đột nhiên tính đến khả năng này. Nhíu hai mắt lại, xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Ngoài hoàng thành, Mộ Khinh Ca không cần thông báo, không cần kiểm tra, trực tiếp vào cung. Một đường thông suốt đi tới cửa Ngự thư phòng.
Cửa ra vào, đã có đại tổng quản thái giám của Tần Cẩn Thần đứng đó.
Hắn thấy được Mộ Khinh Ca, nhanh chóng chạy tới hành lễ: "Tiểu tước gia ngài tới rồi? Nô gia mở cửa cho Tiểu tước gia." Nói xong, xoay người đẩy cửa Ngự thư phòng.
"Đợi đã." Mộ Khinh Ca đột nhiên mở miệng, khiến thái giám tổng quản dừng động tác, xoay người đối mặt nàng.
Đánh giá liếc hắn, Mộ Khinh Ca mới nói: "Không cần thông truyền một tiếng sao?"
Thái giám tổng quản cười cười, biểu tình càng cung kính: "Bệ hạ đã sớm phân phó, vô luận Tiểu tước gia đi đâu làm gì trong hoàng cung, đều không cần thông báo, cũng không thể ngăn cản."
A, đặc quyền thật lớn nha!
Mộ Khinh Ca than trong lòng.
Gật đầu, thái giám tổng quản mới xoay người đẩy cửa ra.
Mộ Khinh Ca cất bước đi vào Ngự thư phòng, cửa sau khép lại.
Sau án thư Ngự thư phòng, Tần Cẩn Thần ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nghiêm túc phê duyệt tấu chương trong tay.
Nghe thấy có người tiến vào, hắn nâng mắt lên. Cặp mắt hắc bạch phân minh tựa như có thể thấu rõ lòng người, rồi lại bình tĩnh xa cách xuất hiện trước mắt Mộ Khinh Ca.
"Ngươi đã đến rồi, ngồi trước đi." Tần Cẩn Thần bình tĩnh nói.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, không quấy rầy Tần Cẩn Thần làm việc, mà đi tới ngồi xuống một bên.
Chỉ chốc lát, cung nữ đã bưng tới điểm tâm tinh xảo, và nước trà thượng đẳng đặt trước mặt nàng.
Mộ Khinh Ca nhìn thoáng qua điểm tâm trà bánh trong cung, bắt đầu nhấm nháp.
Nàng yên tĩnh ăn, Tần Cẩn Thần yên tĩnh phê duyệt tấu chương.
Mười lăm phút sau, Tần Cẩn Thần mới thả bút xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Thấy bộ dáng nàng ăn, Tần Cẩn Thần ngẩn người, xem đến cực kỳ chuyên chú, thậm chí có chút si mê.
Có lẽ phát giác được ánh mắt đánh giá này, Mộ Khinh Ca nhai đồ ăn, ngẩng đầu nhìn hắn. Tầm mắt hai người đụng phải nhau, Tần Cẩn Thần hoảng hốt thu hồi tầm nhìn, rũ mắt xuống.
Mộ Khinh Ca nuốt xuống đồ ăn, mở miệng nói: "Ngươi gọi ta tới là có chuyện gì?"
Nhắc tới chính sự, khuôn mặt Tần Cẩn Thần khôi phục bình tĩnh. Hắn cầm mấy phong thư từ bàn sách, đứng dậy đi xuống, tới chỗ Mộ Khinh Ca: "Hội Lâm Xuyên sắp bắt đầu rồi, tam đẳng quốc chúng ta sẽ có ba danh ngạch đi Thánh Nguyên đế quốc tham gia. Lần này cũng không ngoại lệ, mỗi một lần, tam đẳng quốc trước khi chọn ra ba danh ngạch sẽ thi đấu một trận. Sau đó người thắng sẽ bắt được danh ngạch."
Mộ Khinh Ca tiếp nhận thư tín từ tay Tần Cẩn Thần, thuận miệng nói: "Đã vậy, trước kia làm thế nào thì hiện tại cứ làm như thế, hà tất tìm ta tới?"
Sau đó, nàng chớp chớp mắt, hỏi: "Nhưng mà, hội Lâm Xuyên là cái gì?"
Tần Cẩn Thần nhìn nàng, rũ mắt. Hàng mi dài chặn ngang cảm xúc trong mắt, hắn nói: "Ngươi nhìn nội dung trong thư trước, rồi ta sẽ giải thích cho ngươi."
Mộ Khinh Ca nghe lời mở thư trong tay ra, tổng cộng có bốn phong thư. Kỳ quái chính là, năm quốc trong tam đẳng quốc ngoại trừ Tần quốc, bốn phong thư này đều đến từ bốn quốc gia kia.
Nội tâm nàng kinh ngạc, mở thư tín ra.
Nhanh chóng xem xong, sắc mặt Mộ Khinh Ca hiện lên một tia cổ quái.
Tần Cẩn Thần nhìn nàng: "Đồ quốc, Ly quốc, Ngu quốc, thậm chí Ba quốc đều không hẹn mà cùng gửi thư nhắc đến chuyện hội Lâm Xuyên. Nhưng mà hình như bọn họ đã thương lượng tốt, ba danh ngạch đi Thánh Nguyên đế quốc sẽ giao vào tay ngươi, để ngươi quyết định chọn ba đại biểu từ ba nước nào tham gia xuất chiến."
Mộ Khinh Ca đưa bốn phong thư trả lại Tần Cẩn Thần, nhướng mày nói: "Cho nên ngươi gọi ta tới, chính là xác định chuyện danh ngạch?"
Tần Cẩn Thần gật đầu: "Nếu bọn họ đã nói vậy, chúng ta cũng không cần khách khí. Ngươi xác định danh ngạch xong, ta cũng nhanh chóng gửi lại bọn họ, cách hội Lâm Xuyên không còn bao lâu."
"Nói nhiều như vậy, hội Lâm Xuyên rốt cuộc là gì?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Tần Cẩn Thần trầm mặc một lúc, mới nói: "Hội Lâm Xuyên là một lần thịnh hội triệu tất cả các quốc gia trên toàn bộ đại lục Lâm Xuyên. Giải thích với bên ngoài là các nước trao đổi. Nhưng thực tế, mục đích chân chính chỉ có người cầm quyền các quốc gia mới biết. Hội Lâm Xuyên thực chất là chuẩn bị tiến vào di tích Thượng Cổ."
"Cái gì!" Mộ Khinh Ca mở to mắt, lập tức hứng thú.
Di tích Thượng Cổ, đồng nghĩa có bảo bối. Bảo bối đối với nàng mà nói, trước giờ chưa từng bỏ lỡ!
Nhìn Mộ Khinh Ca tràn đầy hứng thú, khiến khóe miệng Tần Cẩn Thần không dấu vết nhẹ cong: "Có một ít di tích Thượng Cổ còn sót lại trên đại lục Lâm Xuyên. Bên trong có rất nhiều bảo bối, võ kỹ, binh khí, thậm chí là đan dược đan phương. Mỗi lần mở ra, có hung hiểm cũng có cơ duyên. Cho nên danh ngạch mỗi lần tiến vào đều phải đoạt về tay. Nhưng mỗi lần, trên di chỉ chỉ cho phép tám mươi người tiến vào. Cho nên tám mươi danh ngạch trở thành mục tiêu các nước và thế lực tranh đoạt."
"Tám mươi người..." Mộ Khinh Ca yên lặng thì thầm.
Tần Cẩn Thần nói tiếp: "Trong tám mươi người này chia làm mười người một phương, đại biểu chỉ có tám thế lực có thể đi vào. Trong đó, Thánh Nguyên đế quốc chiếm một vị trí, Cổ Vu quốc bởi vì tính đặc thù cũng chiếm một vị trí, đây là hai vị trí. Mà sáu vị trí còn lại, trong đó do Dược Tháp sở hữu một cái. Mà Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông do nằm trong lãnh thổ Nhung quốc, để tránh Nhung quốc bành trướng quá độ, Thánh Nguyên đã tuyên bố trước hai lần hội Lâm Xuyên, hai thế lực này cùng chung một cái. Còn lại bốn vị trí, do nhị đẳng quốc và tam đẳng quốc cạnh tranh."
"Bốn vị trí danh ngạch này, nhị đẳng quốc có ba quốc gia. Mặc dù tam đẳng quốc đã loại trừ hai nước, thì vẫn còn thừa ba quốc gia. Cộng lại chính là sáu quốc gia tranh đoạt bốn cái danh ngạch. Nghe ra thì đúng là không tệ, nhưng sẽ đại biểu cho một màn chém gϊếŧ. Đối mặt nhị đẳng quốc, phần thắng của tam đẳng quốc cũng không nhiều." Mộ Khinh Ca cười lạnh mở miệng.
Tần Cẩn Thần gật đầu tán đồng: "Không sai. Cho nên để tránh tự đòi mất mặt, tam đẳng quốc sẽ chọn ra một lần, người mạnh nhất sẽ đại biểu tam đẳng quốc đi trước. Có thể giữ được một danh ngạch đã tốt rồi, nếu không thật mất mặt."
Mộ Khinh Ca giương mắt nhìn hắn, nghiền ngẫm nói: "Hiện tại bọn họ giao quyền lợi này vào tay ta. Người ngoài nhìn sẽ cho là ta chiếm hết tiện nghi, vinh dự vô cùng. Mà sao ta cảm thấy đây là tăng thêm gánh nặng nhỉ?"
Tần Cẩn Thần bỗng nở nụ cười nhàn nhạt: "Ai bảo uy danh Mộ Tiểu tước gia đã truyền khắp tam đẳng quốc?"
"Được rồi! Một khi đã vậy, gánh nặng này, ta khiêng!" Trên gương mặt tuyệt mỹ của Mộ Khinh Ca nổi lên vầng sáng lóa mắt rung động. Dù gì, nàng vốn định đi Thánh Nguyên đế quốc một chuyến! Không phải sao?