Edit: Diệp Lưu Nhiên
Bát Hoang Hư Không Viêm vô ảnh vô hình. Ngọn lửa không có độ ấm, chỉ có thể thông qua linh lực biến hóa vây quanh hình dáng mơ hồ, mà phán đoán ra vị trí của nó.
Mộ Khinh Ca nhấc Linh Lung Thương. Linh lực màu tím toát ra từ mũi thương, đánh lên người Bát Hoang Hư Không Viêm.
Oanh!!!
Như tiếng sấm vang nặng nề truyền đến.
Động tác giương nanh múa vuốt của Bát Hoang Hư Không Viêm nhắm tới Nguyên Nguyên đã thay đổi, bắn hỏa diễm hư vô hướng tới Mộ Khinh Ca.
Ngọn lửa trực diện mà trong suốt thiêu đốt linh lực không khí. Mộ Khinh Ca tận mắt nhìn linh lực màu tím của mình biến mất không thấy.
Hai mắt nàng mở to, nhanh chóng thối lui ra sau. Huy thương lên, linh lực bàng bạc màu tím như không cần tiền cứ vậy lao ra, hóa thành đám sương màu tím bao phủ trên không Bát Hoang lĩnh.
'Nhìn thấy rồi!' Mộ Khinh Ca chăm chú nhìn đám sương màu tím, đôi mắt sáng ngời kinh hỉ.
Vừa rồi, linh lực nàng bị Bát Hoang Hư Không Viêm thiêu đốt, khiến nàng đột nhiên động linh cơ, lợi dụng linh lực mình tới bắt tung tích Bát Hoang Hư Không Viêm.
Tuy phương pháp này rất lãng phí linh lực, sẽ khiến linh lực điên cuồng tiêu hao. Nhưng lại thắng ở biết được biến động của Bát Hoang Hư Không Viêm, không đến mức bị đánh lén.
Hơn nữa bởi vậy, có thể hoàn toàn chọc giận Bát Hoang Hư Không Viêm, làm nó tạm thời từ bỏ tấn công Nguyên Nguyên, chuyển thành công kích Mộ Khinh Ca.
Linh khí màu tím hóa thành sương mù, không ngừng bị Bát Hoang Hư Không Viêm thiêu hủy, Mộ Khinh Ca lại không ngừng bổ sung.
Liên tiếp tránh thoát khỏi ngọn lửa Bát Hoang Hư Không Viêm, thành công hấp dẫn lực chú ý của nó.
Tiếng gầm nặng nề xen lẫn tức giận, không ngừng truyền ra từ hư vô. Những ngọn lửa bị Mộ Khinh Ca tránh thoát mà rơi xuống mặt đất, lập tức biến thành khối đất bị thiêu đốt mà biến mất...
Mộ Khinh Ca chính diện làm mồi công kích, Nguyên Nguyên tức thì tùy thời đánh lén.
Hai người mặc dù không thương lượng trước, nhưng cũng phối hợp ăn ý, lập tức xoay chuyển thế cục. Đấu với Bát Hoang Hư Không Viêm đến khó hòa.
Linh lực màu tím lướt trên ngân thương, Bạch Cốt Yêu Diễm xuyên qua không trung. Nhưng mục tiêu chỉ có một, đó chính là Bát Hoang Hư Không Viêm.
Nơi xa, các dân chúng bộ lạc cách xa Bát Hoang lĩnh, tụ tập lại bởi vì dị tượng trên không trung.
"Mau xem, đám mây tím kia bao phủ cả Bát Hoang lĩnh?"
"Chẳng lẽ là có bảo bối xuất thế?" Có người lớn mật phỏng đoán.
"Cũng có khả năng là cao thủ tuyệt thế luận võ ở nơi đó." Cũng có người giội nước lạnh.
"Thật là khủng khiếp! Các ngươi xem đám mây tím đó một lúc thì biến mất, một lúc thì xuất hiện. Thật là kỳ quái!"
"Có phải chúng ta đã xúc phạm đến thần linh, khiến thần linh tức giận hay không?" Người nói, tuổi tác đã già. Ông vừa nói xong, run run rẩy rẩy quỳ xuống, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lẩm bẩm cầu nguyện.
Có ông bắt đầu, nam nữ già trẻ trong bộ lạc đều quỳ xuống đất, thành kính cầu nguyện. Cầu nguyện thần linh bọn họ thờ phụng bớt giận, phù hộ bộ lạc họ bình an.
Ô ô!
Các bộ lạc đều dùng tiếng kèn truyền tin lẫn nhau.
Bộ lạc cách Bát Hoang lĩnh gần nhất sôi nổi phái dũng sĩ trong tộc ra, truyền biến cố về Bát Hoang lĩnh ra ngoài, đưa tới đại bộ lạc.
Rất nhanh, không đến nửa ngày, tin tức đã truyền vào Hổ tộc.
Phục Thiên Long nhanh chóng nhảy vào nhà tộc lão, vội nói: "Tộc lão, bên Bát Hoang lĩnh đã xảy ra chuyện. Nói không chừng Mộ Ca đã tìm được Bát Hoang Hư Không Viêm, đang đánh nhau với nó. Ngài có cách nào có thể đánh bại nó không? Con muốn đi giúp Mộ Ca."
Tộc lão cố hết sức mở mí mắt nặng nề, thở dài: "Nếu ta có cách, đã sớm đi. Đây là chính hắn lựa chọn, con không cần đi quản."
"Không được, hắn là bằng hữu con, là do con dẫn đến. Con không thể trơ mắt nhìn hắn xảy ra chuyện." Phục Thiên Long cố chấp nói.
Tộc lão chậm rãi nhắm mắt lại, mí mắt gục xuống, thanh âm hư thoát: "Con không thể đi... Quỹ đạo mỗi người khác nhau, đừng can thiệp. Lại nói, bây giờ con chạy đến, có thể làm được gì..."
"Tộc lão!" Thanh âm tộc lão suy yếu, khiến lòng Phục Thiên Long nhảy dựng, vội vàng tiến lên.
Hắn vừa tới gần, thân thể tộc lão đã đảo ra sau.
Phục Thiên Long chạy nhanh duỗi tay ra đỡ, nhìn sắc mặt già nua của tộc lão tối trầm, dày đặc tử khí.
"Tộc lão! Tộc lão!" Phục Thiên Long khẩn trương hô.
Tộc lão cố sức nâng tay lên, run rẩy dừng trên cánh tay Phục Thiên Long, vỗ nhẹ hai cái, dùng sức lực cuối cùng nói với hắn: "Rốt cuộc chờ đến giờ phút này. Thiên Long tiểu tử, con là thiếu tộc trưởng Hổ tộc, là hy vọng tương lai của Hổ tộc. Nhớ lấy không thể lỗ mãng, không thể bất chấp... Xông tới đó."
Nói xong, tộc lão buông tay, chặt đứt sinh cơ.
"Tộc lão!!!" Phục Thiên Long hô lớn.
...
"Khụ khụ..." Mộ Khinh Ca ngã xuống mặt đất Bát Hoang lĩnh. Gương mặt tái nhợt, vầng trán rỉ ra mồ hôi lạnh. Một tay nàng cầm Linh Lung Thương, một tay lấy bình đan dược, nhổ nắp bình lấy ra toàn bộ đan dược đổ vào miệng.
Đan dược vào miệng là tan, nháy mắt chảy khắp kinh mạch xương cốt nàng, khiến linh lực khô kiệt được một tia khôi phục.
Đột nhiên, sương mù màu tím di động, xé ra một đường rách mãnh liệt trước mặt nàng.
Ánh mắt nàng chợt lóe, thân thể nghiêng sang bên cạnh, tránh đi.
Ngay sau đó, chỗ đứng vừa rồi của nàng nhanh chóng xuất hiện trạng thái khét lẹt, hóa thành hư vô.
'Nguy hiểm thật!' Mộ Khinh Ca lòng còn sợ hãi mảnh hư vô kia.
Sương mù tím lại lần nữa xuất hiện động tĩnh, Bát Hoang Hư Không Viêm vọt tới nàng, tiếp xúc đến thân thể nàng. Cả người bốc cháy, hóa thành hư vô.
Đây chỉ là chuyện phát sinh trong nháy mắt, đầu tóc 'Mộ Khinh Ca' bị thiêu cháy hết, lại có một Mộ Khinh Ca xuất hiện ở bên kia, lạnh mặt nhìn 'bản thân' bị thiêu.
Cảm giác được mình bị lừa gạt, Bát Hoang Hư Không Viêm lại lần nữa gào thét.
Lúc này, trong đêm tối xuất hiện một đường quang mang.
Mặt trời chậm rãi leo lên từ phương xa, sáng sớm đã đến.
Chiến đấu một ngày một đêm đã hao hết tinh lực của Mộ Khinh Ca, nhưng chiến đấu còn chưa kết thúc.
Mắt thấy linh lực màu tím sắp bị thiêu xong, Mộ Khinh Ca vung tay lên bổ sung linh lực trong cơ thể. Lập tức, Bát Hoang lĩnh lại bao phủ bởi sương mù màu tím.
Đột nhiên, Nguyên Nguyên xuất hiện bên cạnh Mộ Khinh Ca, khuôn mặt bụ bẫm tràn ngập lo lắng: "Mẫu thân lão đại, ngài mau về không gian nghỉ ngơi đi, Nguyên Nguyên có thể bỏ!"
Mộ Khinh Ca cắn răng lắc đầu, nhìn về phía nó: "Chúng ta đã hao tổn nó lâu như vậy, sao có thể từ bỏ ngay lúc này? Nguyên Nguyên ngươi nắm chặt thời cơ, chuẩn bị cắn nuốt!"
Nguyên Nguyên gật gật đầu.
Đột nhiên, Bát Hoang Hư Không Viêm như mãnh thú điên cuồng đánh tới bọn họ, Nguyên Nguyên há mồm, Bạch Cốt Yêu Diễm phun ra khỏi miệng nó. Cháy cùng một chỗ với Bát Hoang Hư Không Viêm.
Mộ Khinh Ca nhân cơ hội chém ra linh lực lần thứ hai bao vây quanh thân Bát Hoang Hư Không Viêm.
Nguyên Nguyên nắm chặt cơ hội, nhằm phía Bát Hoang Hư Không Viêm, thân thể đột nhiên trở nên mơ hồ. Mơ hồ ảm đạm, giống như một vùng hỗn độn.
Nó nhào tới Bát Hoang Hư Không Viêm, hai dị hỏa dây dưa nhau.
Mộ Khinh Ca phóng ra linh lực, bị tiêu hao điên cuồng.
Lúc này, một ngọn lửa Bát Hoang Hư Không Viêm đột nhiên phóng tới nàng. Tốc độ rất nhanh khiến Mộ Khinh Ca không kịp né tránh, chỉ có thể giơ tay lên chắn.
Vừa chắn, một cỗ đau đớn tê tâm liệt phế lập tức lan tràn từ cánh tay nàng.
Loại đau đớn này, khó có thể hình dung. Đau đến mức Mộ Khinh Ca không thể cầm được Linh Lung Thương, cây thương óng oánh rơi bịch xuống đất. Mà nàng cũng rơi xuống từ không trung, quỳ một gối.
"Hít --!" Mộ Khinh Ca đau đến mặt mũi vặn vẹo, cắn chặt răng không phát ra tiếng.
Tay không bị thương của nàng bắt lấy cánh tay bị bỏng rát kia, ngẩng đầu lạnh mắt nhìn Nguyên Nguyên giao chiến với Bát Hoang Hư Không Viêm trên không trung.
Nàng biết, đây là Bát Hoang Hư Không Viêm cố ý!
Cố ý đánh lén nàng, đánh cho nàng bị thương, khiến Nguyên Nguyên phân tâm.
Cho nên nàng tuyệt đối không thể thốt ra tiếng, hại Nguyên Nguyên sắp thành lại bại!
"Chủ nhân, ngài mau về không gian đi! Bằng không tay của ngài sẽ bị phế mất!" Trong đầu truyền đến thanh âm nôn nóng của Manh Manh.
Mộ Khinh Ca rũ mắt nhìn cánh tay mình. Nơi bị đánh trúng đã bắt đầu cháy khét, máu thịt tràn ra, lộ xương trắng, rồi lại bởi vì thể chất đặc thù của nàng mà không ngừng chữa trị.
Vừa thiêu, vừa chữa trị...
Mộ Khinh Ca cảm giác rất rõ ràng. Nếu không phải thể chất đặc thù của nàng, chỉ sợ lúc này đã hóa thành hư vô.
Tự thể nghiệm Bát Hoang Hư Không Viêm khủng bố, khiến nàng sinh ra quyết tâm.