Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trong hoàng cung Cổ Vu quốc, cung điện xa hoa lộng lẫy lại không dậy nổi một chút hứng thú của Mộ Liên Dung.
Tiến vào gian phòng trong cung điện chừng một khắc, nàng chỉ nhìn chằm chằm sườn mặt của Mộ Khinh Ca mà thở dài thườn thượt.
"Dung tỷ, tỷ uống trà trước đi." Tiết Kiều bưng chén trà ấm tới bên cạnh Mộ Liên Dung, mềm giọng nói.
Nhưng Mộ Liên Dung lại đẩy nhẹ ra đứng lên, nói với Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca, con đi theo ta."
Mộ Khinh Ca ngẩng đầu, đôi mắt hơi kinh ngạc nhìn cô cô mình. Nhìn gương mặt cô cô nghiêm túc, nàng không nói thêm gì, thành thật đứng lên đi tới chỗ cô cô.
Thương Tử Tô cũng đứng lên theo, thần sắc phức tạp nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Nhưng không đi qua, chỉ là yên lặng nhìn nàng.
Mộ Liên Dung nhìn nàng, xoay người đi vào một gian phòng khác trong cung điện.
Mộ Khinh Ca theo sát phía sau. Mới vừa đi được hai bước, Mộ Liên Dung đã dừng lại phân phó Mặc Dương: "Mặc tiểu tử, để ý nơi này, không cho phép ai tới gần. Kể cả Nữ hoàng Cổ Vu quốc tới cũng không được."
Ánh mắt Mặc Dương chợt lóe, nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Thấy người sau nhẹ gật đầu, hắn mới suất lĩnh Long Nha Vệ trông giữ bốn phía.
Tiết Kiều có chút lo lắng muốn đi qua, lại bị Mặc Dương lạnh nhạt ngăn lại: "Tiết thiếu hiệp, trưởng tiểu thư và Tiểu tước gia có chuyện quan trọng muốn nói, xin dừng bước."
Ánh mắt Tiết Kiều nhẹ nhàng dừng trên người Mặc Dương, thấy thái độ hắn cứng rắn, đành đi về.
Người Long Nha Vệ đều dùng mặt lạnh với người xa lạ, không dễ thân cận. Tiết Kiều căn bản không thám thính ra được gì, nghĩ thầm đến hỏi Thương Tử Tô, nhưng phát hiện nàng hình như còn lạnh mặt hơn. Cũng chỉ đành từ bỏ quay trở về chỗ ngồi của mình.
Mà bên kia, Mộ Khinh Ca đã đi theo Mộ Liên Dung đến phòng trong.
Xác định không có người nghe lén, Mộ Liên Dung mới hỏi Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca, sao con lại đáp ứng tiến cung cùng Nữ hoàng? Con rõ ràng biết mình... Ài, con căn bản không thể thành thân cùng nàng ta."
Ngữ khí Mộ Liên Dung mang theo chút nôn nóng, có chút khó hiểu mà buồn bực.
Dường như cảm thấy mình mới rước về phiền toái liên lụy đến cháu gái.
"Đương nhiên là con sẽ không thành thân cùng nàng ấy." Mộ Khinh Ca bình tĩnh nói.
"Vậy con còn..." Mộ Liên Dung thật sự không hiểu lắm Mộ Khinh Ca muốn làm gì.
"Cô cô không cần lo lắng, chuyện này con sẽ xử lý tốt." Mộ Khinh Ca mỉm cười khuyên giải Mộ Liên Dung.
Nhưng Mộ Liên Dung sao có thể yên tâm?
Thấy nàng như vậy, Mộ Khinh Ca trêu ghẹo nói: "Nếu cô cô thấy lo lắng, không bằng kể chút chuyện của ngài và vị Tiết thiếu hiệp kia đi? Nhìn ra được hắn đối với cô cô là khẩn trương thực sự nha!"
Gương mặt Mộ Liên Dung đỏ lên, hờn dỗi nói: "Không biết lớn nhỏ. Ta và đệ ấy không có gì cả, vừa rồi lời nói của đệ ấy chỉ là kế sách tạm thời thôi."
"Ồ?" Mộ Khinh Ca không tin.
"Ta lừa con làm gì?" Mộ Liên Dung xấu hổ nói: "Ta và đệ ấy kết giao ở Cổ Vu quốc, nói chuyện coi như hợp ý nên mới xưng tỷ đệ."
"Nếu chỉ là bèo nước gặp nhau, vì sao cô cô phải ra mặt cự hôn thay hắn?" Mộ Khinh Ca sắc bén truy vấn.
Mộ Liên Dung thấy Mộ Khinh Ca hiểu lầm, vội nói: "Đó là vì việc này có liên quan đến ta." Sau đó kể rõ ngọn nguồn cho Mộ Khinh Ca.
Thì ra Tiết Kiều trên lôi đài là vì đánh cược với nàng.
Hai người bọn họ trong lúc vô ý đi tới lôi đài, nhìn thấy người trên đó luận võ. Vừa vặn người đó có thực lực không tệ, nên Mộ Liên Dung mới khen ngợi mấy câu.
Tiết Kiều là thiếu niên khí phách, nói bản thân còn lợi hại hơn người đó. Mộ Liên Dung thấy hắn sinh ra tâm tính trẻ con thì cố ý không nói tiếp. Ai ngờ Tiết Kiều cư nhiên nói nếu nàng không tin, mình sẽ đi lên tỷ thí cho nàng xem. Nếu thua thì bưng trà rót nước cho nàng một tháng. Nếu thắng thì sau khi Mộ Liên Dung cùng hắn rời khỏi Cổ Vu quốc, phải dẫn hắn đi xem Tần quốc.
Tần quốc vốn là nhà của Mộ Liên Dung. Lần đầu tiên nàng du lịch vốn không định ở lại bên ngoài lâu. Kế hoạch lúc ấy ước chừng nửa năm, thì phải trở về báo bình an với phụ thân.
Cho nên nàng đồng ý đánh cược với Tiết Kiều.
Ai ngờ lôi đài cư nhiên là nơi tỷ thí tuyển phu của Nữ hoàng, Tiết Kiều cư nhiên thắng người trên lôi đài, chiếm quan.
Sau đó thì xuất hiện màn cự hôn.
Tiết Kiều vì đánh cược mới lên lôi đài, bản thân không bằng lòng cưới Nữ hoàng Cổ Vu. Nàng đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Chuyện sau đó, Mộ Khinh Ca đều tận mắt thấy.
"... Cho nên ta và đệ ấy thật sự không có gì cả, con đừng hiểu lầm." Mộ Liên Dung thở dài nói.
Mộ Khinh Ca nhìn nàng chăm chú, lại thấy được tia mất mát lóe qua trong mắt nàng.
"Cô cô, con thấy lời hắn nói lúc trước không giống kế sách tạm thời. Tình huống ngay lúc đó liên quan đến chuyện sống chết, ai sẽ ở trước tình huống đó mà nói ra lời này đâu?" Mộ Khinh Ca thử nói.
"Khinh Ca! Đừng nói nữa." Mộ Liên Dung hơi hoảng loạn đứng lên, xoay người tránh khỏi tầm mắt Mộ Khinh Ca, rũ mắt thất thần nói: "Ta lớn tuổi hơn đệ ấy nhiều."
"Chỉ là hơn kém nhau năm tuổi thôi mà." Mộ Khinh Ca không thèm để ý.
Trên đường tiến vào hoàng cung, Mộ Khinh Ca đã sớm hỏi thăm Tiết Kiều rõ ràng. Không ngờ Tiết Kiều lại đến từ Vũ quốc nhị đẳng quốc.
Hơn nữa còn là công tử trong đại thế gia.
Chỉ là hắn không phải con trưởng, không cần kế thừa gia nghiệp. Cho nên mới tùy ý du lịch khắp nơi.
Đương nhiên tin tức thật giả này Mộ Khinh Ca sẽ phái người điều tra rõ ràng.
Dù sao dựa theo kế hoạch của nàng, Vạn Liệt quân và Long Nha Vệ đều phải đi rèn luyện ở nhị đẳng quốc. Đến lúc đó tìm hiểu ít tin tức về Tiết Kiều, cũng không phải việc gì khó.
"Không nói nữa, ta từng này tuổi rồi, không muốn nghĩ đến những việc này." Mộ Liên Dung lắc đầu, từ chối tiếp tục đề tài này.
Thấy vậy, Mộ Khinh Ca không tiện hỏi nhiều. Sợ hỏi nhiều ngược lại phản tác dụng.
Mộ Liên Dung xoay người nhìn về phía Mộ Khinh Ca, giữa mày hơi ngưng trọng: "Khinh Ca, con định khi nào trở về nữ trang?"
Mộ Khinh Ca sửng sốt. Nghĩ thầm sao lại nhảy đến chuyện thân phận nữ tử đến người mình rồi?
"Vì sao cô cô lại đề cập chuyện này? Con cảm thấy giả nam hành tẩu giang hồ không có gì không tốt, tiện hơn nhiều." Mộ Khinh Ca nói.
Mộ Liên Dung lại thở dài, chậm rãi lắc đầu: 'Con thật là ở trong sương mù không nhìn rõ. Con thông minh tài trí như vậy sao lại ngốc rồi hả?"
Vẻ mặt Mộ Khinh Ca mờ mịt, bị Mộ Liên Dung nói mà chẳng hiểu mô tê.
Thấy bộ dáng nàng như vậy, Mộ Liên Dung không thể không tiếp tục gõ tỉnh: "Thân phận nam tử tuy tiện cho việc hành tẩu giang hồ, nhưng bề ngoài nam nhi của con lại hại không ít nữ tử. Vị Thương cô nương ngoài kia, còn có Nữ hoàng Cổ Vu quốc còn không phải sao? Càng đừng nói đến hai vị công chúa Trường Nhạc, Vĩnh Hoan khi trước. Con đấy, khiến bao nhiêu nữ tử thương tâm thì con mới chịu tỉnh ngộ? Huống chi sớm muộn gì con cũng phải công khai thân phận này, chẳng phải sao? Trước kia con giấu giếm thân phận là vì lo lắng tội khi quân, họa đến cả nhà. Hiện giờ con ở Tần quốc đại thế đã thành, công bố thân phận thì ai dám làm hại con? Ta không nghĩ ra, con còn lo lắng cái gì."
Mộ Liên Dung nói chuyện khiến Mộ Khinh Ca sửng sốt.
Nàng thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là giả nam đã thành quen, cho nên không muốn thay đổi. Cái gì mà thành thân sinh con...
Không biết vì sao, lúc Mộ Liên Dung nói những lời này, trong đầu nàng không tự chủ hiện lên cảnh tượng trong ảo giác U Hải.
Hình như chuyện kết hôn sinh con, cũng không kháng cự lắm.
Thấy nàng trầm mặc, Mộ Liên Dung lại tiếp tục nói: "Chuyện trước mắt, nếu con lấy thân phận nữ tử đánh bại Nữ hoàng bệ hạ. Chúng ta có thể quang minh chính đại rời đi, nàng ta không thể cưỡng bách một nữ tử thành thân với mình. Nhưng bây giờ thì sao? Con theo vào cung cũng đồng nghĩa với việc con chấp nhận cọc hôn sự này. Nếu thân phận nữ tử bại lộ, chẳng phải lại là tội khi quân?"
"Cô cô, lời người nói con đã nhớ kỹ. Người để cho con suy nghĩ lại." Mộ Khinh Ca đột nhiên mở miệng.
Nàng đích xác cần yên tĩnh một lúc, phải triệt để sửa sang lại mạch suy nghĩ.
Mộ Liên Dung nên nói đều đã nói, cũng không tiếp tục nói thêm gì. Thở dài, nàng rời khỏi phòng.
Trong phòng, chỉ còn lại một mình Mộ Khinh Ca.
Nàng đi tới bên cửa sổ. Nơi này có tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn xuống phân nửa thành trì Khương thành, thu nạp hết Khương thành vào đáy mắt.
Nhưng nàng lại không có tâm trạng ngắm phong cảnh.
Nàng theo Khương Ly vào cung là tính toán định sau khi tiến cung sẽ nói với Khương Ly thân phận của mình, để nàng từ bỏ mà thả bọn họ đi.
Nhưng bị cô cô nhắc nhở như vậy, nàng cảm thấy mình không thay Khương Ly suy nghĩ.