Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đột nhiên từ trong cung có mấy nữ quan vội vàng lao ra, vẻ mặt nôn nóng.
Tiếng nói các nàng vừa dứt, bỗng cảm thấy có một vật nặng bay về phía các nàng. Mấy người vội vàng giơ tay tiếp lấy, tiếp được thân mình Nữ hoàng bay qua đây, sau đó mấy người bị liêu xiêu theo quán tính mà ngã lăn xuống đất.
Thị vệ quảng trường lúc trước e dè Nữ hoàng ở trong tay Mộ Khinh Ca, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà lúc này Nữ hoàng đã thoát khỏi nguy hiểm, bọn chúng lập tức cầm cốt mâu vọt lên, bao vây đám người Mộ Khinh Ca ở giữa.
"Mộ sư đệ, đệ không sao chứ." Gương mặt Thương Tử Tô nghiêm trọng nói.
Mộ Liên Dung và Tiết Kiều đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, Mặc Dương dẫn Long Nha Vệ vây quanh mấy người họ bảo hộ chặt chẽ, rút vũ khí mình ra giằng co với đám binh lính Cổ Vu quốc.
"Đệ không sao." Mộ Khinh Ca đối mặt Thương Tử Tô và ánh mắt lo lắng của cô cô nhìn mình, mỉm cười lắc đầu.
"Tất cả các ngươi lui ra!" Nữ hoàng Cổ Vu quốc được mấy nữ quan nâng dậy khỏi mặt đất, nói với mọi người.
"Nữ hoàng!" Nữ quan muốn khuyên can.
Nhưng Nữ hoàng Cổ Vu quốc lại cố chấp đánh gãy lời khuyên can của các nàng.
Gương mặt nàng được mặt nạ tơ vàng che đi, giấu biểu tình trên khuôn mặt nàng. Chờ cảm giác đầu váng mắt hoa biến mất, nàng đi lên trước vài bước.
Lập tức người vây xem bất kể là bá tánh Cổ Vu quốc hay người du lịch đều quỳ một gối xuống đất, cúi đầu hô: "Nữ hoàng bệ hạ!"
Nữ hoàng ngạo kiều không để ý, chỉ nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca: "Ngươi rất lợi hại, ta muốn so đấu với ngươi một lần."
Hai ngón tay Mộ Khinh Ca kẹp lấy miếng vảy bị nhổ dính máu, ném tới Nữ hoàng, nhướng mày hỏi: "Còn không bị đánh đủ?"
Nữ hoàng giơ tay tiếp được miếng vảy, hừ lạnh một tiếng nói: "Vừa rồi không tính!" Dứt lời, nàng ném vảy về, cao ngạo nói: "Nếu ngươi nhổ xuống rồi, nó chính là của ngươi."
"Nữ hoàng!"
Đám nữ quan đứng sau lưng nàng, lập tức vẻ mặt khẩn trương.
Nữ hoàng không kiên nhẫn nói: "Chỉ là một miếng vảy vô dụng, không đại biểu cho cái gì."
Nàng nói những lời này khiến mấy nữ quan tập thể thở nhẹ ra.
Mộ Khinh Ca tiếp được vảy, cũng không ra vẻ. Vảy trên người Nữ hoàng Cổ Vu quốc khẳng định không đơn giản. Lúc Mộ Khinh Ca nắm trong tay, có thể cảm nhận được trình độ cứng rắn của nó, là tài liệu luyện khí rất tốt. Tuy rất ít, nhưng có chút còn hơn không. Nếu người ta hào phóng đưa tặng, nàng cần gì phải xấu hổ?
Thương Tử Tô yên lặng nhìn Mộ Khinh Ca cất miếng vảy. Hàng mi dài ngăn trở ảm đạm nơi đáy mắt.
Biểu tình biến hóa rất nhỏ của nàng, Mộ Khinh Ca không chú ý, mà Mộ Liên Dung lại chú ý tới. Không khỏi thở dài lắc đầu trong lòng. Cháu gái của nàng đúng là làm tổn thương không biết bao nhiêu tâm nữ tử!
"Thế nào? Ngươi dám so với ta không? Nếu ngươi thắng ta, ta sẽ thả bọn họ." Nữ hoàng vươn ngón tay ra, chỉ về phía Tiết Kiều và Mộ Liên Dung.
Mộ Khinh Ca rũ mắt nghĩ, nâng mắt nhìn về phía nàng, cười hỏi: "Ngươi muốn so thế nào?"
Nữ hoàng hất cằm: "Rất đơn giản, chính là nghiêm túc so đấu với ngươi. Ai rơi đài trước, người đấy thua!"
Sa mỏng màu vàng trên đầu nàng bao lại mái tóc đong đưa, dưới ánh nắng phản xạ rực rỡ lấp lánh, cực kỳ lóa mắt.
Thân hình như rắn nước cực kỳ mê người, lại không ai dám trắng trợn đánh giá.
"Được." Mộ Khinh Ca sảng khoái đáp ứng.
Nữ hoàng Cổ Vu quốc không nói gì về việc nếu nàng thua, thì Tiết Kiều và Mộ Liên Dung sẽ thế nào, mà nàng thì sẽ thế nào, đã lấy được hảo cảm của Mộ Khinh Ca, khiến nàng vui vẻ đồng ý khiêu chiến.
Hai người đạt thành hiệp nghị, người không liên quan đều thối lui đến bên cạnh quảng trường.
"Ngươi cứ việc toàn lực thi triển. Cho dù ngươi thật sự thất thủ gϊếŧ ta, ta cũng bảo đảm sẽ không có ai làm khó ngươi, ngươi có thể an toàn rời khỏi Cổ Vu quốc." Trước khi bắt đầu, Nữ hoàng tựa như sợ Mộ Khinh Ca không muốn xuất ra toàn lực, cố ý dặn dò một câu.
Đồng thời nàng lại cảnh cáo nhìn về phía nhóm nữ quan đứng ở bên ngoài quảng trường.
Những nữ quan đó đều đồng loạt cúi đầu dưới ánh mắt của nàng, tỏ vẻ thần phục.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, không giải thích nhiều: "Bắt đầu đi."
"Tốt!" Nữ hoàng Cổ Vu quốc trầm giọng hô một tiếng.
Nhưng nàng không triển khai công kích Mộ Khinh Ca. Đôi tay vũ động tạo ra một tư thế cổ quái, trong miệng lẩm bẩm giống như tụng chú ngữ cổ xưa.
Mộ Khinh Ca híp mắt, cũng không ra tay trước. Mà chờ đợi xem Nữ hoàng Cổ Vu quốc muốn làm gì.
Theo chú ngữ của Nữ hoàng Cổ Vu, bầu trời trên quảng trường đột nhiên biến sắc, điên cuồng mãnh liệt.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng sóng thần.
Giữa lúc đó, Nữ hoàng Cổ Vu ngửa đầu nhấc tay, gió mạnh giữa không trung cuốn lên lốc xoáy, hạ xuống một tia u lam bao phủ nàng trong đó.
Hai mắt Mộ Khinh Ca ẩn ẩn co rụt lại, âm thầm cảnh giác.
Lực lượng khiến thiên địa biến sắc khiến nàng cảm nhận được một ít áp lực.
Không khinh thường, tay phải Mộ Khinh Ca vừa lật, chỉ bộ hóa thành Linh Lung Thương được nàng nắm trong tay, xoay ngang trước ngực.
Ánh sáng u lam biến mất, trên bầu trời dần khôi phục bình tĩnh.
Mà Nữ hoàng Cổ Vu bại lộ trước mặt mọi người lại khiến vô số người chấn động, trong đó bao gồm Mộ Khinh Ca.
Nữ hoàng Cổ Vu trước mắt cư nhiên biến thành đầu người thân rắn.
Đuôi rắn u lam xoay quanh giữa không trung, phiếm u quang. Miếng vảy trong suốt bao phủ kín thân nàng, sáng rọi.
Dung mạo nàng vẫn bị che bởi kim sa, mà tóc thì lộ ra ngoài. Thì ra màu tóc của Nữ hoàng Cổ Vu là màu nước biển.
Đồng tử trong cặp mắt vàng dựng thẳng, vành tai biến nhọn, mặt trên như có tầng màu lam mỏng, tựa như cánh dơi giang rộng.
"Đã sớm nghe nói người Cổ Vu quốc có huyết mạch thần thú. Lúc chiến đấu có thể đánh thức huyết mạch, biến thành nửa người nửa thần thú. Hôm nay vừa thấy quả nhiên lời đồn không giả. Chỉ là hình thái này, huyết mạch Thần thú trên người Nữ hoàng hình như có liên quan đến rắn." Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn biến hóa khiến người kinh diễm, lẩm bẩm tự nói.
"Oa! Thật đẹp!"
"Tuyệt không đáng sợ nha!"
Xung quanh, truyền đến tiếng ca ngợi.
Đám người Thương Tử Tô, Mộ Liên Dung cũng đều giật mình sau khi Nữ hoàng Cổ Vu biến thân.
"Tương truyền, trong cơ thể Khương thị Cổ Vu quốc chảy huyết mạch thần thú Tu Xà viễn cổ, xem ra đây là sự thật. Cháu trai Mộ gia chỉ sợ..." Ánh mắt Tiết Kiều ngưng trọng.
Hắn nói làm cho Thương Tử Tô và Mộ Liên Dung đều lắp bắp kinh hãi, trong lòng mơ hồ bất an.
Mặc Dương kịp thời nói: "Trưởng tiểu thư, phải tin tưởng Tiểu tước gia."
Tin tưởng Mộ Khinh Ca.
Những lời này khiến tâm lo lắng của Mộ Liên Dung một lần nữa bình tĩnh trở lại. Nàng hơi gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Mộ Khinh Ca.
Ánh mắt Nữ hoàng Cổ Vu lạnh nhạt nhìn về phía Mộ Khinh Ca, tựa như khôi phục bộ dáng lãnh ngạo khí phách của nàng, nhàn nhạt nói: "Tổ tiên ta là Thần thú Tu Xà viễn cổ, về phần năng lực là gì, ngươi rất nhanh có thể nhìn thấy. Ngươi xác định không nhận thua sao?"
Trong mắt Mộ Khinh Ca lóe quang mang, câu môi cười nói: "Chưa chiến đã nhận thua? Không phù hợp với nguyên tắc của ta."
Nữ hoàng Cổ Vu quốc gật đầu tán thưởng: "Ngươi thực không tồi." Ánh mắt nàng rơi xuống Linh Lung Thương, lại gật đầu: "Binh khí của ngươi cũng thực không tồi!"
Dừng một chút, nàng nhẹ nâng cằm lên mở miệng: "Ngươi có tư cách biết tên ta."
Ngay sau đó một thanh âm truyền vào trong đầu Mộ Khinh Ca, chỉ có một mình nàng nghe thấy.
"Nhớ kỹ, ta tên là Khương Ly."
Khương Ly?
Mộ Khinh Ca không nghĩ tới Nữ hoàng Cổ Vu cư nhiên có cái tên thiếu nữ như thế.
"Ta là Mộ Khinh Ca." Đồng dạng xuất phạt từ thái độ có qua có lại, Mộ Khinh Ca cũng dùng truyền âm nói cho Nữ hoàng Cổ Vu tên của mình.
'Mộ Khinh Ca.' Khương Ly yên lặng niệm cái tên này trong lòng một lần.
Sau đó nhìn về phía nàng: "Vậy, bắt đầu đi!"
Dứt lời nàng vung hai tay lên, từ không trung xuất hiện sóng lớn hung hăng đập tới Mộ Khinh Ca.
Con mắt Mộ Khinh Ca đột nhiên co rụt lại, thân thể nhảy lên không trung, chân đạp lên sóng lớn. Thanh âm rơi xuống nước khiến lòng nàng khiếp sợ: 'Đây là nước thật!'
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn về phía Khương Ly, lại thấy dao nước phóng về phía nàng.