Edit: Diệp Lưu Nhiên
U Hải, tựa như mảnh trời sao, phát ra vô số tia sắc u lam.
Màu sắc trên trời tựa như đến từ biển, hoặc càng giống như một tấm bình chướng.
Nghe nói phàm là người đặt chân tới, đều không trở về.
Kỳ thật U Hải là nơi tràn ngập vô số ảo cảnh. Đặt mình vào đó sẽ khiến người ta không phân ra được đâu là thực đâu là ảo. Cứ vậy sẽ vĩnh viễn lưu lạc phiêu đãng trong U Hải, mãi cho đến khi sinh mệnh kết thúc.
Thuyền vượt biển cũng khác với bình thường.
Một con thuyền hình bầu dục an tĩnh bay trong U Hải, mái chèo duỗi xuống đáy thuyền, xẹt qua tinh quang màu u lam, dùng tốc độ vô cùng chậm tiến lên phía trước.
Mạn thuyền được xây cao lên ngăn cản phong cảnh hai bên, chỉ có thể nhìn ra phía trước.
Nghe nói làm vậy có thể ngăn trở một phần ảo giác xâm nhập. Tất nhiên ảo giác vốn ở khắp nơi trong U Hải, thiết kế như vậy cũng không có tác dụng lớn. Chỉ là tìm kiếm tâm lý an ủi mà thôi.
Trong thuyền, khoang thuyền tu sửa cao như mạn thuyền, từng tầng từng tầng. Chính giữa trung gian boong tàu ngược lại bằng phẳng, không hề trở ngại. Cột buồm cao cao dựng ở vị trí trung tâm, vượt qua cả mạn thuyền. Phía trên treo lá buồm màu trắng, khống chế phương hướng con thuyền.
Đầu thuyền, Mộ Khinh Ca khoanh tay đứng, thưởng thức phong cảnh U Hải.
Kỳ thực phong cảnh U Hải chỉ có một, những biến hóa cực nhỏ có lẽ không thể khiến ngươi phát hiện, sẽ vội vàng xẹt qua. Nhưng nàng vẫn đứng như cũ, không nhúc nhích chừng hai canh giờ.
Bên cạnh nàng là con hồ ly tuyết trắng nằm sấp, chín chiếc đuôi phe phẩy tạo thành hình quạt tùy ý múa may.
Hồ ly cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt đỏ thẫm như đá quý, phù văn yêu dã giữa mày tăng thêm sự thần bí.
Thời điểm Mộ Khinh Ca lên đường tới U Hải, Ngân Trần rốt cuộc thức tỉnh. Lần thăng cấp này đã giúp nó phá thăng với tư cách Thần Thú, chỉ chờ sinh tử kiếp giáng xuống là có thể thoát thai thành Thần Thú.
Mà Ngân Trần tấn chức, Mộ Khinh Ca thân là chủ nhân cũng được chỗ tốt.
Di chứng lưu lại sau khi sử dụng Càn Khôn Bí Trận ở Vạn Phong thành đã hoàn toàn tiêu trừ. Nàng đã khôi phục tu vi Tử cảnh trung giai. Không chỉ có thế, bởi vì khi mất linh lực nàng kiên trì tu luyện, khiến linh lực nàng lại cao thêm một tầng, mơ hồ chạm tới lá chắn Tử cảnh cao giai.
Tốc độ tu luyện khủng bố như thế, ngoại trừ nàng cũng không còn ai!
"Ngân Trần, ngươi nói ảo giác trong U Hải này sẽ là cái gì?" Mộ Khinh Ca đột nhiên thấp giọng hỏi.
Đôi mắt nàng nhiễm màu sắc U Hải, tinh quang nhỏ vụn dừng trong mắt nàng khiến con ngươi càng thêm sáng ngời.
Ngân Trần nghiêng đầu nhìn về phía nàng, một lát sau mới nói: "Chủ nhân, lòng người khác nhau, ảo giác không giống. Kỳ thực trong U Hải không có ảo giác gì, có chỉ là năng lực trúc mộng. Nó có thể tiến vào tâm người, khiến đáy lòng bất tri bất giác tiến vào cảnh trong mơ đã chờ mong, lạc vào đó, rồi không muốn tỉnh lại. Cho dù ngài có thoát được khỏi mộng cảnh này, thì cũng sẽ tiến vào mộng cảnh khác, vòng đi vòng lại sẽ không phân rõ đâu là thực là mơ."
"Vậy ngươi có thể làm gì?" Mộ Khinh Ca ý vị không rõ hỏi.
Nhưng Ngân Trần lại nghe hiểu. Đôi mắt huyết hồng nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, nói: "Ta có thể xua đuổi lực lượng này, khiến chủ nhân và người trên thuyền ở đây đều bảo trì thanh tỉnh, không đi lệch đường biển, nhanh ra khỏi U Hải, tiến vào Cổ Vu quốc."
Mộ Khinh Ca rốt cuộc di chuyển ánh mắt nhìn con ngươi huyết hồng của nó, cười nói: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Ta chỉ tùy ý hỏi thôi."
"Chủ nhân muốn thể nghiệm ảo giác của U Hải?" Ngân Trần chọc thủng tâm tư của Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cúi đầu, đầu ngón tay vuốt mũi, giả ho một tiếng: "Dù sao cũng nhàm chán, hiếm khi du lịch U Hải, cơ hội khó có nha."
Nàng đích xác đối với đáy lòng trong suy nghĩ mình có chút tò mò.
'Chủ nhân, chủ nhân, nếu ngài nhàm chán có thể đi vào mang hài tử ra!' Trong đầu Mộ Khinh Ca bỗng nhiên vang lên thanh âm kháng nghị của Manh Manh.
Nháy mắt trong đầu nàng đã xuất hiện hình ảnh Manh Manh khóc không ra nước mắt, bên cạnh nó có một đứa trẻ lớn hơn cả mình đang kéo kéo!
Không, là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm!
Ừm, hiện tại Mộ Khinh Ca đã cho nó cái nhũ danh, gọi là Nguyên Nguyên.
Về phần đại danh gì đó, Mộ Khinh Ca nói đợi khi nào nàng rảnh rồi nói sau. Dù sao Nguyên Nguyên một chốc một lát không thể lớn nhanh được, nhũ danh là đủ rồi.
Tựa hồ tỏ vẻ thống nhất chiến tuyến, Nguyên Nguyên bên cạnh Manh Manh dùng vẻ mặt ủy khuất ấm ức 'rầm rì' vài tiếng. Bộ dáng bụ bẫm cực kỳ đáng yêu, người xem hận không thể bế lên tới cắn một ngụm.
Nhưng là!
Mộ Khinh Ca hiểu rõ hậu quả là gì!
Hàm răng đột nhiên truyền tiếng đau buốt như bị lửa đốt. Khiến nàng thực khó chịu nâng tay lên, xoa xoa má mình.
Hậu quả này dẫn đến về sau nàng hoàn toàn không còn tâm tư thân cận Nguyên Nguyên! E hèm!
"Cái đó... Ở đây tuy nhìn như bình tĩnh, nhưng có rất nhiều nguy hiểm ẩn giấu bên trong, ngàn vạn không thể chủ quan." Mộ Khinh Ca lời lẽ chính đáng nhìn chằm chằm U Hải, như đang đáp lại Manh Manh kháng nghị.
"Oa ---! Mẫu thân không cần Nguyên Nguyên --- Oa ----!" Bánh bao thịt Nguyên Nguyên lập tức gào khóc.
Nháy mắt Manh Manh bên cạnh bị nó thả ra hơi lạnh muốn đóng băng.
Mộ Khinh Ca cực kỳ không có phúc hậu ném hai đứa nhóc chạy về không gian, một mình tiếp tục giả vờ hiên ngang lẫm liệt đứng ở đầu thuyền ngắm phong cảnh!
"Mộ sư đệ."
Mới vừa đuổi được hai đứa Manh Manh và Nguyên Nguyên, Mộ Khinh Ca nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm Thương Tử Tô.
Xoay người quay đầu nhìn lại, Mộ Khinh Ca cười nói với Thương Tử Tô: "Thương sư tỷ có việc?"
Thương Tử Tô chậm rãi lắc đầu, đi tới phía nàng. Nhìn chăm chú nàng một hồi, cái gì cũng không nói, chỉ đứng bên cạnh hướng tầm mắt nhìn U Hải.
Nàng và Mặc Dương ở bờ U Hải đợi Mộ Khinh Ca rất lâu.
Thậm chí trong lúc chờ đợi, bọn họ ở thành thị phụ cận U Hải thấy được lệnh truy nã liên quan đến Mộ Khinh Ca.
Nàng không biết vì sao mình lo lắng, sợ hãi. Loại tâm tình hãi hùng này mãi cho đến khi gặp Mộ Khinh Ca mới chuyển biến tốt. Nhưng không đợi nàng nói gì, Mộ Khinh Ca đã hạ lệnh lên thuyền xuất phát.
Vừa rồi rõ ràng nàng muốn hỏi một chút vì sao Mộ Khinh Ca bị truy nã, có bị thương hay không, có gặp nguy hiểm gì không.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Mộ Khinh Ca êm đẹp đứng trước mặt mình, cái gì cũng không hỏi. Chỉ muốn đứng bên cạnh, cho dù một câu đều không cần nói.
"Nơi này thật đẹp." Nhìn chăm chú kỳ cảnh ở U Hải, Thương Tử Tô nói tự đáy lòng.
"Đúng vậy, rất đẹp." Mộ Khinh Ca phụ họa nói.
Ngân Trần ngẩng đầu liếc nhìn hai người, muốn tự động biến mất.
Nhưng nó vừa mới động, đã cảm thấy cái đuôi đau xót.
Cúi đầu nhìn, thấy Mộ Khinh Ca hung hăng dẫm chân lên cái đuôi của nó. Cặp mắt huyết hồng của Ngân Trần chuyển qua gương mặt Mộ Khinh Ca, bắt gặp nụ cười lạnh của nàng.
'A ô!' Hai lỗ tai nhọn của Ngân Trần cụp xuống, cúi đầu thành thành thật thật ngồi một bên tiếp tục làm bóng đèn.
Ngăn cản Ngân Trần rời đi, Mộ Khinh Ca mới ngẩng đầu liếc nhìn Thương Tử Tô, rồi dời mắt nhìn U Hải.
Nước U Hải phảng phất như vì sao rơi xuống từ trên bầu trời, quang mang u lam óng ánh hỗn loạn, rực rỡ mà thần bí.
Xem lâu rồi, Thương Tử Tô không nhịn được muốn dùng tay hứng lấy tia u quang từ trên trời.
Nhưng tay nàng vừa mới vươn đến mạn thuyền, đã bị Mộ Khinh Ca bắt lấy kéo lại.
Thương Tử Tô kinh ngạc nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Vẻ mặt Mộ Khinh Ca nghiêm túc nói: "Trong U Hải có vật chất thần bí, có thể khiến người sinh ra ảo giác. Sở dĩ chúng ta không có việc gì là bởi vì trên thuyền có Ngân Trần bảo hộ. Nếu sư tỷ vươn tay ra ngoài, khó đoán trước sẽ phát sinh chuyện gì. Vẫn là không nên mạo hiểm."
Thương Tử Tô nhẹ run lông mi, thấp giọng nói: "Là ta sơ ý." Tầm mắt nàng rơi xuống hai người nắm tay nhau, hơi thất thần.
Mộ Khinh Ca thuận theo ánh mắt nàng nhìn xuống, vội buông tay ra, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Thực xin lỗi."
Cánh tay mềm mại buông xuống, Thương Tử Tô rũ mi che đi chút mất mát. Nàng lắc đầu nói: "Không có việc gì."
Bóng lưng hai người đứng trên đầu thuyền, dừng trong mắt Mặc Dương đứng sau cột buồm.
Ngũ quan hắn không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Ngược lại có một Long Nha Vệ từ đằng sau đi tới, nhìn hình ảnh trên đầu thuyền thì trêu chọc: "Mị lực Tiểu tước gia chúng ta đúng là vô biên, dạy cho đám hán tử chúng ta biết sống thế nào nha!"