Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Ta nên báo đáp ngươi thế nào? Bệ hạ."
Thanh âm Mộ Khinh Ca vô cùng lạnh nhạt, từ trên trời giáng xuống.
Tần Cẩn Dương cảm giác như lọt vào hầm băng, máu toàn thân đông đá lại.
"Đừng... Đừng gϊếŧ trẫm... Đừng..." Tần Cẩn Dương khóc như đứa trẻ, chỉ có thể đau khổ cầu xin.
Hắn ghé bên chân Mộ Khinh Ca, vươn đôi tay muốn bấu víu chân giày nàng, khóc lóc thảm thương.
"Trẫm cầu xin ngươi, đừng gϊếŧ trẫm. Ngươi muốn cái gì, trẫm đều cho ngươi!" Tần Cẩn Dương ngẩng đầu lên, đầy mặt nước mắt. Hắn thật sự sợ, hắn tận mắt nhìn thấy ba vị cường giả tử cảnh chết dưới tay Mộ Khinh Ca. Tận mắt nhìn thấy Mộ Khinh Ca lãnh khốc, tận mắt nhìn thấy nàng điên cuồng.
"Ngươi lấy cái gì trao đổi với ta?" Mộ Khinh Ca rũ mắt. Ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người hắn. Giọng điệu tràn ngập châm chọc.
Tần Cẩn Dương ngẩn người, á khẩu không trả lời được.
Đôi mắt bị điên cuồng và đố kỵ che lấp, giờ đây chỉ còn lại cầu xin và sợ hãi.
Mộ Khinh Ca châm biếm: "Có một câu ngươi nói rất đúng. Ngôi vị hoàng đế là ta bố thí cho ngươi. Đến ngôi vị còn dựa vào ta bố thí, ngươi còn có thể đổi được cái gì?"
Bờ môi Tần Cẩn Dương run rẩy, da thịt hồng nhuận nhanh chóng bạc đi.
Hắn không biết nói gì.
Hắn là quân chủ một nước, nhưng lại chẳng có cái gì!
Trên thành lâu, truyền đến từng trận tiếng bước chân.
Mộ Khinh Ca không nhìn, Tần Cẩn Dương lại quay đầu sang.
Hắn thấy Mộ Hùng mặc bộ tù nhân, thấy người Thiệu gia, thấy vị hoàng huynh nâng đỡ hắn đăng cơ - Tần Cẩn Thần.
Lúc hắn nhìn thấy Tần Cẩn Thần, đôi mắt dấy lên hy vọng. Bất chấp nhào tới, hô nứt phổi rát họng: "Hoàng huynh, cứu ta...!!! Cứu ta! Hoàng huynh!!!"
Mộ Khinh Ca nhìn hắn, không hề ngăn cản. Tùy ý để hắn té nhào bên cạnh, ôm lấy chân Tần Cẩn Thần.
Tần Cẩn Thần bị hắn va đến lảo đảo, khiến ám vệ sau lưng hắn sinh khẩn trương. Một đám giương cung bạt kiếm chĩa vũ khí nhắm ngay Tần Cẩn Dương.
Nhưng Tần Cẩn Dương không phát giác, chỉ ôm chặt lấy chân Tần Cẩn Thần gào khóc: "Hoàng huynh, Dương nhi còn nhỏ, Dương nhi chỉ vừa mới đội mũ! Dương nhi không hiểu chuyện, đã làm sai, cầu xin hoàng huynh tha thứ ta. Ta không làm hoàng đế nữa, chỉ làm người thường thôi được không? Hoàng huynh cầu xin huynh, giúp giúp ta."
Hiện giờ người có quan hệ với Mộ Khinh Ca, phần lớn đều lên thành lâu.
Dưới hoàng thành, chỉ có Long Nha Vệ duy trì trật tự.
Ba kẻ Nhạc gia, hai chết một thương, kẻ bị thương cũng chỉ còn dư lại nửa hơi thở. Chu Linh dựa theo Mộ Khinh Ca phân phó, nhét cho gã một viên đan dược cấp thấp.
Vì sao chỉ dùng đan dược cấp thấp?
Thực xin lỗi, Mộ Khinh Ca không hào phóng đến thế, dùng đan dược tốt cho kẻ thù làm gì. Chỉ cần dùng đan dược cấp thấp đảm bảo gã không chết ngay là được.
Hàn Thải Thải khoanh tay trước ngực dựa trên cây cột thành lâu, đôi mắt phượng hẹp dài hơi híp xem diễn. Nhưng ánh mắt hắn sẽ ngẫu nhiên dừng trên Cô Nhai phía sau Mộ Hùng đang khiêm tốn thu liễm hơi thở.
Giống như đang suy đoán thân phận hắn.
Toàn bộ thành lâu chỉ còn tiếng khóc cầu xin của Tần Cẩn Dương.
Thiệp mập rẽ tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, vẻ mặt phẫn hận: "Lão đại, tiểu tử này không phải là người. Quả thực chính là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, huynh không thể mềm lòng!"
Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện. Dư quang khoé mắt đảo qua vết thương của mập mạp, thấy ngoại trừ vết máu dính bên ngoài, miệng vết thương đã tự động kết vảy, bắt đầu khép lại.
Đây là tác dụng khác của dược cải tạo gien, xúc tác gia tăng khép miệng vết thương.
"Ta không cứu được ngươi." Tần Cẩn Thần bình tĩnh nói. Không nghe ra trong lời nói của hắn có bất kỳ cảm xúc gì.
Tần Cẩn Dương khó tin ngẩng đầu nhìn hắn, lớn tiếng lên: "Hoàng huynh, ta là đệ đệ duy nhất của ngươi mà! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta chết sao? Nhẫn tâm nhìn huyết mạch hoàng thất điêu tàn sao?"
Tần Cẩn Thần chậm rãi ngước mắt, nhìn Mộ Khinh Ca.
Đôi mắt hắc bạch phân minh tựa như u đàm, tựa như lúc mới gặp, làm Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày.
Người nhíu mày không chỉ có Mộ Khinh Ca, còn có Hàn Thải Thải. Hắn rất không thích tên Vương gia bệnh tật dùng ánh mắt ấy nhìn Mộ Khinh Ca. Càng không thích giữa hắn ta và Mộ Khinh Ca sinh ra sự ăn ý và tín nhiệm như có như không.
'Chẳng lẽ, tên bệnh Vương gia này muốn cầu tình Mộ Khinh Ca?' Hàn Thải Thải nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi suy đoán dụng ý, Hàn Thải Thải ngược lại thì cười.
Lấy hiểu biết của hắn với Mộ Khinh Ca, nếu tên Nhiếp chính vương Tần quốc này thật sự mở miệng cầu tình. Chỉ sợ tình hữu nghị giữa hắn và Mộ Khinh Ca sẽ đi đến cuối.
Mang theo nụ cười không thân thiện, Hàn Thải Thải quyết định tiếp tục xem diễn.
"Hắn, mặc ngươi xử trí."
Cái gì!
Mắt phượng hẹp dài mở to, khó tin nhìn Tần Cẩn Thần: 'Sao lại không giống như dự đoán?'
Tần Cẩn Thần bình tĩnh nói xong câu đó. Tần Cẩn Dương khiếp sợ buông lỏng tay đang ôm chân.
Hoàng huynh vứt bỏ hắn...
Nói xong, Tần Cẩn Thần xoay người muốn đi.
Hoa Nguyệt liếc mắt nhìn chủ tử mình. Thấy gương mặt lạnh buốt trầm mặc không nói của Mộ Khinh Ca, vội ra hỏi: "Nhiếp chính vương đang muốn đi đâu?"
Tần Cẩn Thần dừng lại, hơi ghé mắt. Thanh âm nhàn nhạt mang theo chút hiu quạnh: "Trong cung có nhiều hậu sự cần xử lý."
"Hoàng huynh! Ngươi thật sự máu lạnh vô tình đến thế sao?" Tần Cẩn Dương ra sức rống to.
Tựa như đây đã là lần giãy giụa hấp hối.
Nhưng Tần Cẩn Thần không hề động tâm. Hắn chỉ hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Dương nhi, ngươi đã lớn rồi. Làm sai chuyện, thì phải phụ trách."
Tần Cẩn Dương hoảng hốt, khóc nức nở quỳ lên vài bước, hô: "Dương nhi biết, Dương nhi biết sai rồi. Ta nguyện nhận sai, nguyện phụ trách. Nhưng Dương nhi không muốn chết!"
Tần Cẩn Thần mím chặt môi, quay đầu rời khỏi thành lâu.
Hắn giống như đám mây, tước đi hy vọng cuối cùng của Tần Cẩn Dương.
"Hừ, lúc ngươi gϊếŧ người, sao không nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay?" Thiệp mập xoa tay, cười lạnh.
Tần Cẩn Dương thất hồn lạc phạch ngồi bệt dưới đất. Long bào trên người sớm đã dơ bẩn nhăn nheo. Long quan trên đỉnh đầu sớm đã nghiêng lệch. Nghe thấy lời Thiệu mập, hắn hốt hoảng kêu: "Không! Là bọn họ ép ta! Là những người đó ép ta! Họ rất lợi hại, ta không thể không nghe!"
Hắn chỉ vào đầu nam tử âm nhu, mất khống chế hô to.
"Ta phi!" Vẻ mặt Thiệu mập ghét bỏ nhổ ngụm nước bọt xuống sàn: "Tiểu gia khinh thường ngươi!"
Tần Cẩn Dương run rẩy cả người. Ánh mắt nhẹ rũ, đôi tay gắt gao bấu chặt mặt sàn, cố nén khuất nhục trong lòng. Hắn khinh thường mình, nhưng vì giữ mạng... Nhục nhã hôm nay, nếu còn mạng, ngày nào đó hắn sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần!
"Tần Cẩn Dương." Đột nhiên, Mộ Khinh Ca cất giọng nhàn nhạt.
Tần Cẩn Dương lập tức ngẩng đầu lên. Như con chó bò trước mặt Mộ Khinh Ca, vẻ mặt cầu xin lấy lòng: "Dương nhi ở đây."
Mộ Khinh Ca rũ mắt nhìn hắn, con ngươi thấu triệt bình tĩnh không gợn sóng. Tần Cẩn Dương giống như ngày khi mới gặp ở Mộ phủ, khiêm tốn ngoan ngoãn.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là hắn vụng về ngụy trang mà thôi.
"Ngươi diễn thật kém." Mộ Khinh Ca nói.
Tần Cẩn Dương sững sờ, vẻ mặt lấy lòng hơi cứng lại: "Dương nhi nghe không hiểu."
Mộ Khinh Ca cười lạnh, không quan tâm nói: "Có nghe hiểu hay không, không sao cả." Nàng nhìn xuống hình đài dưới thành lâu, đáy mắt đầy lạnh giá: "Nếu đã dựng lên rồi, thì không nên lãng phí đúng không?"
Tần Cẩn Dương không kịp phản ứng câu nói của nàng, lại nghe thấy nàng bỗng nói: "Mang hắn tới hình đài."
Lập tức có Long Nha Vệ tiến lên, dẫn Tần Cẩn Dương thất thần kéo xuống.
Lúc kéo được nửa đường, Tần Cẩn Dương như mới bừng tỉnh. Liều mạng giãy giụa, liều mạng hô: "Không! Các ngươi không thể gϊếŧ ta! Ngươi đây là hành thích vua! Là tội đại nghịch bất đạo!"