Edit: Diệp Lưu Nhiên“Muội muội tốt, để cho tỷ tỷ thắng. Cùng lắm thì ngươi thua tiền, ta bồi thường cho ngươi.” Ấu Hà khuyên nhủ.
“Không được không được.” Hoa Nguyệt lắc đầu: “Ta hướng mặt khác tỷ muội bảo đảm, Tiểu tước gia tối nay nhất định sẽ chọn ta.”
“Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn tỷ tỷ thua tiền, còn bị đám hán tử thô cười nhạo sao?” Ấu Hà rũ mắt chực khóc.
Hai nàng nói làm huyệt thái dương của Mộ Khinh Ca nhảy lên.
Đột nhiên hai tay nàng vươn ra, nắm lấy eo thon hai nàng. Đem hai người ôm vào trong ngực, tà tứ cười nói: “Đừng cãi cọ. Nếu các người đều hy vọng bồi tiểu tước gia, tối nay chúng ta liền song phi.”
“Song phi là cái gì?” Hoa Nguyệt tò mò hỏi.
Mộ Khinh Ca cười xấu xa, ghé sát bên tai nàng khẽ nói: “Đúng vậy, đêm nay các ngươi đều đừng đi, lưu lại hầu hạ gia. Giường lớn như vậy, đủ ba người chúng ta lăn lộn.”
Lời này vừa nói, lập tức làm mặt hai nàng đỏ bừng như táo chín.
Biết rõ nàng chỉ là ăn nói bậy bạ, nhưng vẫn nhịn không được tâm hoảng ý loạn.
Đặc biệt là khoảng cách gần như vậy, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ khó phân nam nữ của Mộ Khinh Ca, ánh mắt các nàng càng lộ ra mê ly.
Đột nhiên hai nàng gục đầu, mất đi ý thức. Mềm nhũn trong ngực Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhướng mày ngước mắt lên, trong phòng đã nhiều thêm một người.
Đem hai nàng vững vàng thả trên giường, Mộ Khinh Ca mới vuốt lại nếp uốn trên xiêm y. Đứng lên, đối với người vừa xuất hiện kia nói: “Ngươi thật đúng là thích không mời mà đến.”
Tư Mạch cười nhạt một tiếng, dung nhan khuynh thành lập tức tản mát ra hơi thở nhiếp hồn đoạt phách.
Hắn không để ý đến giọng nói không chào đón của Mộ Khinh Ca, mà đi lên phía trước hai bước. Nâng tay phải của mình lên, mở bàn tay ra: “Cho ngươi.”
“Cái gì?” Mộ Khinh Ca cúi đầu nhìn qua. Chỉ thấy trong tay Tư Mạch có một cây trâm huyết ngọc. Mặt trên tỉ mỉ điêu khắc hoa nàng chưa từng thấy qua. Đoá hoa kiều diễm yêu dã, đường cong điêu khắc tùy ý lại tả thực.
Khí chất cây trâm này, rất giống với nàng.
“Thích chứ?” Tư Mạch hỏi.
Mộ Khinh Ca cầm lấy cây trâm huyết ngọc trong tay hắn, cẩn thận đánh giá một chút. Trong cây trâm dường như thật sự có máu tươi lưu chuyển, lại dường như là dung nham.
“Cho ta cái này làm gì? Nếu muốn tặng lễ, còn không bằng đưa ta một ít Thiên giai chiến kỹ, linh hoa linh quả cho thực tế.” Mộ Khinh Ca ném cây trâm vào tay Tư Mạch.
“Không thích?” Tư Mạch hơi hơi nhíu mày. Lòng bàn tay hắn chậm rãi ma xát cây trâm, nói: “Nếu không thích, ngày khác ta lại làm lại đưa cho ngươi. Nhưng hôm nay ngươi phải nhận lấy cây trâm này.”
“Đây là ngươi tự tay điêu khắc?” Mộ Khinh Ca có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn. Nàng có chút không hiểu, người nào đó có phải quá rảnh hay không, tự nhiên đi làm cây trâm.
Còn có, vì sao nàng phải nhận lấy?
Tư Mạch không trả lời vấn đề của nàng, mà đối với nàng nói: “Nếu ngươi khôi phục thân nữ tử, hai năm trước liền hẳn là lễ cập kê. Nên đeo trâm, mà không phải quan (mũ).”
Mộ Khinh Ca mở to mắt nhìn hắn.
Nàng hoàn toàn quên mất cập kê, thậm chí người nhà nàng cũng không bí mật chuẩn bị cho nàng cây trâm. Tuy rằng nàng không quan tâm những thứ này, nhưng nhìn yêu quái tiên sinh làm như vậy, trong lòng lại có cảm động là chuyện gì xảy ra?
“Tối nay, ta giúp nàng cập kê.” Tư Mạch, đưa tay giữ lấy đỉnh đầu Mộ Khinh Ca. Đem cây trâm huyết ngọc cắm vào sợi tóc đen.
Làm xong, hắn lui ra sau hai bước thưởng thức kiệt tác của mình, vừa lòng gật đầu: “Cực kỳ đẹp.” Nói, không biết là nói cây trâm hay là người.
Mộ Khinh Ca từ trong hoảng hốt tỉnh lại, đối mặt con mắt đào hoa mỉm cười của Tư Mạch. Nàng theo bản năng muốn giơ tay gỡ cây trâm xuống, lại bởi vì người nào đó uy hiếp mà dừng lại động tác.
“Nếu nàng đeo nó, ngày khác ta lại đưa nàng mấy quyển Thiên giai chiến kỹ cho Long Nha Vệ nàng tu luyện, linh hoa linh quả càng không ít.”
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, khuất phục.
Thấy mỗ nữ rốt cuộc từ bỏ phản kháng, Tư Mạch lộ ra tươi cười thực hiện được. Hai mắt cười đến cong như trăng khuyết: “Tiểu Ca nhi thật ngoan!”
Sụp đổ!
‘Ngoan! Ngoan cả nhà ngươi!’ Mộ Khinh Ca nhịn xuống xúc động muốn gỡ trâm, đối với người nào đó lạnh lẽo nói: “Đưa xong trâm rồi còn không đi?”
“Tiểu Ca nhi muốn nghỉ ngơi?” Tư Mạch nói chuyện, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua hai nàng trên giường.
“Nói nhảm. Hôm nay lăn lộn một ngày, ta mệt mỏi.” Mộ Khinh Ca ngay cả sắc mặt tốt cũng không cho.
Tựa hồ tối nay Tư Mạch xâm nhập, đã kích thích tới thần kinh phản kháng của nàng. Hoàn toàn không ‘ôn nhu’ như Duệ thành đêm hôm đó. Ừm, đối với Tư Mạch mà nói, thái độ kia đã là Mộ Khinh Ca ôn nhu.
Mộ Khinh Ca có gai, mới làm Tư Mạch thấy quen thuộc.
Hắn gật đầu nói: “Tốt, ta đây rời đi trước. Một số người không liên quan, ta giúp nàng mang đi.” Tiếng nói dứt, người biến mất.
Mộ Khinh Ca nhìn phía bên kia giường, nào còn thấy thân ảnh hai nàng đâu? Thậm chí ngay cả ga giường các nàng nằm qua đều bị kéo xuống mặt đất.
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, nghiến răng nói: “Biến thái thúi!” Ngươi có bệnh sạch sẽ, nhưng không phải ta có! Làm méo nào kéo ga giường của ta! Rống~
…
Một đêm qua đi, trong hoàng cung không truyền đến một chút tin tức liên quan đến Bạch Tịch Nguyệt hãm hại Mộ Hùng.
Chỉ là lúc Mộ Khinh Ca tỉnh dậy, trong đại sảnh nhìn thấy Mộ Hùng. Người sau nói cho nàng hôm nay phải vào cung tham gia yến hội. Chủ yếu chính là chuyện sứ đoàn Đồ quốc, đêm nay phải xác định người được chọn liên hôn.
Người được chọn liên hôn? Tần quốc còn có công chúa thích hôn (thích hợp liên hôn) khác sao?
Trong lòng Mộ Khinh Ca cười lạnh, khinh thường hoàng thất Tần dối trá. Hoàng đế Tần Thương cũng chỉ có hai công chúa, ngoại trừ Trường Nhạc công chúa Tần Diệc Dao thành niên, Vĩnh Hoan công chúa Tần Diệc Liên còn hơn nửa năm mới cập kê. Mà Đồ quốc lúc này, là phải dẫn theo công chúa liên hôn cùng về.
Như vậy người có thể liên hôn, ngoại trừ Tần Diệc Dao còn có thể là ai?
Huống chi trong lúc cùng Tần Cẩn Hạo nói chuyện, hắn cũng để lộ ra hy vọng muội muội mình gả đi. Còn hỏi mình có ý kiến gì không.
Ý kiến? Nàng có thể có ý kiến gì? Nàng cũng không phải nam tử thật sự, có thể lấy vợ sinh con. Đã như vậy, sao phải đi nhúng tay vào chuyện Tần Diệc Dao? Có khi vị thái tử Đồ quốc kia là chân mệnh thiên tử của nàng ấy đấy? Hơn nữa nếu Tần Diệc Dao không muốn, chỉ sợ hôn sự này sẽ không thuận lợi vậy đi.
Trong ấn tượng Mộ Khinh Ca, Tần Diệc Dao tuy không biết dùng thủ đoạn kịch liệt bố trí phản kháng, nhưng có phương thức của mình. Nếu nàng không cam nguyện, việc hôn sự này chỉ sợ chẳng qua là một cọc hôn nhân hiệp nghị hữu danh vô thực thôi.