Edit: Diệp Lưu Nhiên
______________________
“Ba quốc?” Mộ Hùng liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca, vuốt râu nói: “Dãy núi Ba quốc rừng núi, con đường gian nan. Lấy bình chướng thiên nhiên ngăn chặn quân đội Đồ quốc, cũng bảo hộ Ba quốc giống như thế ngoại đào nguyên. Huống chi Ba quốc hết sức đặc thù, do nhiều bộ tộc tạo thành, ngày thường đều làm theo ý mình, cũng ngầm xung đột. Chỉ có lúc tiến hành ngoại giao với bên ngoài, mới có thể từ trưởng lão tuyển ra Vương, dùng danh nghĩa Ba quốc tiến hành. Thái tử Đồ quốc muốn dựa thế Ba quốc, cũng chỉ là làm nhiều công ít thôi.”
“Ba quốc, ngược lại có vài phần ý tứ.” Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi rũ.
Chờ sau chuyện ở Tần quốc, nàng có thể hảo hảo du lịch Lâm Xuyên đại lục một phen, xem bộ dáng chân thật ở thế giới này.
Cốc cốc!
Tiếng đập cửa truyền đến, đánh gãy Mộ Khinh Ca và Mộ Hùng nói chuyện.
Lúc sau Mộ Hùng lên tiếng, Mộ Liên Dung đẩy cửa vào. Đối với hai người trong phòng nói: “Hôm nay Bạch Tịch Nguyệt lại đi gặp Duệ vương.”
“Nàng ta thật đúng là gấp không thể chờ.” Mộ Khinh Ca cười lạnh.
Đột nhiên nàng nói: “Xem ra, con phải tìm thời gian tâm sự cùng Duệ vương rồi.”
“Khinh Ca, con muốn làm cái gì?” Mộ Liên Dung hỏi.
Nhưng không đợi Mộ Khinh Ca trả lời, Mộ Hùng giơ tay nói: “Ca nhi đều có tính toán, con không cần hỏi nhiều.”
Mộ Liên Dung thân mình cứng đờ, mím môi cúi đầu.
Ra tay với Bạch Tịch Nguyệt, nàng không đành lòng, phụ thân cũng không đành lòng, chỉ có thể dựa vào Mộ Khinh Ca sao? Vì cái gì chuyện của Mộ gia đều đặt lên người đứa nhỏ này?
Mộ Liên Dung tức giận chính mình, lại bất đắc dĩ.
Trong nội tâm, nàng không hy vọng kết cục Bạch Tịch Nguyệt thảm đạm. Nhưng nàng không cách nào tha thứ nàng ta phản bội Mộ gia.
Có lẽ như phụ thân nói, giao cho chất nữ Khinh Ca xử lý, mới là thoả đáng nhất.
Mộ Liên Dung ở trong lòng tự thuyết phục mình.
Lúc này, Mộ Khinh Ca lật tay một cái lấy ra một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này, là lấy được từ trên người Bắc Minh lão nhân. Giữ bên người nàng lâu rồi, lại không dùng gì.
Nàng đem chiếc nhẫn giao cho Mộ Hùng, nói với ông: “Gia gia, đây là Tu Di giới, có thể trữ vật. Người chỉ cần dùng ý niệm xâm nhập khắc xuống ấn ký, là có thể nhẹ nhàng sử dụng. Người dùng đi.”
Mộ Hùng khiếp sợ nhìn về phía nàng, khó có thể tin nhận lấy Tu Di giới.
“Khinh Ca, con từ đâu có được bảo vật này?” Mộ Liên Dung cũng giật mình nói.
Mộ Khinh Ca đã sớm nghĩ ra lý do tốt, nói ra: “Tần Lĩnh chính là đại bảo khố thiên nhiên. Rất nhiều người vào trong mạo hiểm rồi mất tính mạng, bảo bối của bọn họ tự nhiên liền biến thành vật vô chủ.” Đem Tu Di giới của Bắc Minh lão nhân lấy ra, là bởi vì không có nỗi lo sau này.
Trong tay nàng còn có một vòng tay Tu Di từ cường giả ngoại lai. Kiện đồ vật kia nàng lại không thể đơn giản xuất ra, miễn cho gây tai hoạ.
Vì vậy nàng đối với Mộ Liên Dung nói: “Cô cô, lần sau nếu có gặp loại bảo bối này, Khinh Ca sẽ mang về cho người.”
Mộ Liên Dung vui mừng nói: “Con có phần tâm này, cô cô đã rất vui vẻ rồi. Loại bảo bối này không dễ có được, con đừng vì thế mà mạo hiểm.”
Mộ Khinh Ca cười cười, không có giải thích nhiều.
Nàng nhìn về phía Mộ Hùng nói: “Gia gia nhìn thấy trong nhẫn Tu Di có hai cái bình sứ không?”
Mộ Hùng đang nghiên cứu nhẫn Tu Di, nghe vậy gật đầu nói: “Có thấy.”
“Người lấy ra được không?” Mộ Khinh Ca lại nói.
Mộ Hùng nhắm mắt trầm mặc một chút, bàn tay mở ra. Lúc mở mắt ra, trong tay đã có thêm hai bình sứ màu trắng.
“Chính là chúng nó.” Mộ Khinh Ca cười nói. Cầm một lọ bình sứ từ tay Mộ Hùng đưa cho Mộ Liên Dung, mới hướng hai người giải thích: “Gia gia, cô cô, trong lọ này chứa đan dược cao cấp do Ca nhi tự luyện chế. Tên là Phá Bích Đan, có thể cưỡng ép đột phá bình chướng. Hai người đều kẹt lại ở lam cảnh đỉnh và lục cảnh đỉnh nhiều năm, ăn Phá Bích Đan này có thể xông tới cảnh giới tiếp theo.”
Chờ Mộ Khinh Ca nói xong, phát hiện trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Mộ Hùng và Mộ Liên Dung đều vẻ mặt dại ra nhìn nàng, tựa hồ đang tiêu hoá lời nàng nói.
Mộ Khinh Ca xấu hổ ho nhẹ một tiếng, vươn năm ngón tay quơ quơ trước mặt hai người, hô: “Hồi hồn hồi hồn!”
Hai người lập tức như được giải huyệt, khôi phục thần trí.
Mộ Liên Dung bắt lấy tay Mộ Khinh Ca, kích động hỏi: “Khinh Ca, vừa rồi con nói cái gì? Con luyện đan? Còn là đan dược cao cấp?”
Mộ Khinh Ca gật đầu.
Tần quốc Luyện đan sư khan hiếm, nên nàng có thể hiểu Mộ Liên Dung kích động.
“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Trời phù hộ Mộ gia ta!” Mộ Hùng kích động đến lão lệ tung hoành, bàn tay lớn nắm chặt bình sứ không ngừng run rẩy: “Mộ gia ta cũng ra một Luyện đan sư, hơn nữa còn là Luyện đan sư cao cấp!”
Hai người kích động không phải bởi vì tu vi mình có thể cao hơn một bước, mà vì Mộ Khinh Ca ưu tú.
Loại vui mừng phát ra từ thân tình này, làm đáy lòng Mộ Khinh Ca hiện lên cảm giác xa lạ mà quen thuộc. Hai người trước mắt với nàng mà nói, là người trọng yếu nhất trong đáy lòng.
“Gia gia, cô cô, không bằng con thủ hộ hai người hấp thu xong đan dược.” Mộ Khinh Ca đề nghị nói.
Mộ Liên Dung kích động nhìn về phía phụ thân Mộ Hùng. Người sau lại bình tĩnh lắc đầu nói: “Đột phá tử cảnh động tĩnh quá lớn, không thể tiến hành trong phủ.”
Lời này làm Mộ Khinh Ca nhíu nhíu mày.
Mộ Liên Dung cũng gật đầu nói: “Lúc này nếu để Tần hoàng biết phụ thân tiến vào tử cảnh, tâm chỉ sợ sẽ càng vội vàng diệt trừ Mộ phủ.”
Suy nghĩ một chút, Mộ Khinh Ca nói: “Vậy để cho cô cô tiến vào thanh cảnh trước. Con biết một địa phương rất ẩn nấp, ngày mai con và gia gia tới chỗ đó tấn cấp. Đề cao thực lực, ứng đối chuyện kế tiếp sẽ càng tốt hơn.”
Mộ Hùng suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.
Tiếp theo dưới Mộ Hùng bảo hộ, Mộ Liên Dung ăn vào Phá Bích Đan.
Lúc thanh quang trên người nàng chợt nổi, lam quang trên người Mộ Hùng lập tức hình thành một chiếc lồng hình cung, che đậy nàng vào trong đó. Tránh cho nàng lúc thăng cấp linh khí bị tiết ra ngoài.
Hai canh giờ sau, thanh quang trên người Mộ Liên Dung thu liễm nhập vào cơ thể, hai con ngươi mới chậm rãi mở ra.
“Thanh cảnh trung giai!” Trong ánh mắt nàng toát ra vẻ kích động.
Nàng dừng lại ở lục cảnh đỉnh đã nhiều năm, vẫn luôn cho rằng đã là giới hạn rồi. Lại không nghĩ, một quả đan dược của chất nữ làm nàng thăng liền hai cấp. Một phát tiến vào thanh cảnh trung giai.
“Khinh Ca, cô cô cảm ơn con.” Mộ Liên Dung đứng dậy, kéo lại hai tay Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cười nói: “Cái này toàn dựa vào cô cô nhiều năm qua không ngừng tích lũy, mới có thể thăng liền hai cấp. Đan dược của con chỉ là có tác dụng phụ trợ mà thôi. Cho dù không có, cô cô tiến vào thanh cảnh cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”
Mộ Liên Dung bật cười một tiếng: “Con thật biết nói chuyện.”
Nói xong, nàng nhìn về phía Mộ Hùng, nghẹn ngào kêu một tiếng: “Phụ thân.” Trong đó bao hàm cảm xúc, chỉ sợ chỉ có hai cha con nàng sống nương tựa lẫn nhau mới hiểu.