Tuyệt Thế Mị Phu Phân

Quyển 1 - Chương 4: Sắc lang chợt hiện



Cho tới bây giờ Thanh Thanh mới có cơ hội quan sát phòng riêng của mình , cái mà cổ đại vẫn gọi là khuê phòng .

Chiếc giường bằng gỗ có khắc hoa văn , màn che có màu hồng phấn . Đối diện với giường ngủ là một bức bình phong , trên bức bình phong màu trắng có thêu những đoá hoa màu hồng đang đua nhau khoe sắc . Ở bên cạnh cửa sổ là bàn trang điểm , trên mặt bàn có một cái gương đồng cùng một ít trang sức và son phấn vứt lung tung , theo như nàng đoán thì số trang sức này chỉ là hàng kém chất lượng . Ở một góc sáng sủa phía đầu giường có một cái giá , chậu rửa mặt ngoan ngoãn nằm ở mặt trên .

Xem cách bài trí trong phòng thì Vân gia cũng không có bạc đãi nàng . Vì cái gì mà hai cái muội muội kia lại nói với nàng là cha mẹ xem nàng không tồn tại , việc này còn phải chờ kiểm chứng . Kỳ thực , nàng ước tất cả mọi người đều quên nàng đi , để cho nàng yên ổn làm một cái thước trùng .

Nàng sửa soạn lại quần áo cho đẹp , đẩy cửa mà ra , bên ngoài là một cái sân nhỏ . Bóng cây trong sân đang dung đưa , đủ loại liễu rủ , tuy rằng đơn điệu nhưng lại rất hữu tình .

Sân rất nhỏ , tuỳ tiện đi dạo một lúc là hết , thế nên nàng đi ra ngoài . Lúc đi ra khỏi cái cổng hình vòm , nàng cố ý ngẩng đầu nhìn xem , ‘Tâm Viên’ , đó là tên của tiểu viện này . Nàng tên là Băng Tâm , nơi này lại là Tâm Viên , có lẽ là dựa theo tên của nàng mà đặt . Bình thường , những tiểu thư nhà giàu đều có một đống nha hoàn cùng ** nương chiếu cố , vậy mà nàng ngay cả một cái cũng không có , có thể thấy được nàng thật sự không được cưng chiều .

Vân gia sản nghiệp vô số , gia tài bạc triệu . Lưu Thuỷ sơn trang của Vân gia được kiến tạo hết sức xa hoa . Thanh Thanh chưa bao giờ chân chính nhìn thấy đình viện ở thời cổ đại , nhìn thấy những kiến trúc thời xưa , nàng cảm thấy rất hứng thú , nhất thời mải mê ngắm nhìn , càng lúc càng đi xa .

Chờ lúc nàng giật mình nhớ ra thì ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình đang ở đâu , nàng đã lạc đường . Ngày đầu tiên xuyên qua đã lạc đường , theo như lời nàng nói , chính là thực con mẹ nó không may mắn .

Thanh Thanh đi một vòng cũng không thấy đường quay về Tâm Viên , nhịn không được mắng to “Oa , không phải chỉ là một chỗ ở thôi sao , xây lớn như vậy làm cái gì . Làm lão nương ta lạc đường , thực con mẹ nó không may mắn . Cổ đại đúng là lãng phí a , một ngàn năm sau đất đai khan hiếm , xem còn ai dám lãng phí nữa .”

Thanh Thanh vừa nói xong liền nghe ‘Xì’ một tiếng , không cần phải nói, nhất định là có kẻ đang cười .

Thanh Thanh trợn mắt “Ai đang cười , có bản lĩnh lăn ra đây cho ta , lén la lén lút thì còn gì là nam nhân .” Nghe tiếng cười kia , tuyệt đối là nam nhân .

Nam nhân lại cười nói “Cô nương , có bản liĩnh thì nàng tìm ta đi .”

Thanh Thanh không kiên nhẫn nói “Đi cái mẹ ngươi , ta không rảnh cùng ngươi chơi đùa .”

“Nàng là một cô nương gia giáo , như thế nào nói chuyện lại thô lỗ như thế ?”

“Cô nương ta cứ như thế đấy , làm sao ?” Mẹ nàng dưới tình huống bị cường bạo mà sinh ra nàng , nàng căn bản không biết cha mình là ai . Năm ấy , khi nàng 13 tuổi , mẹ cũng qua đời , nàng bị đưa vào cô nhi viện . Bởi vì không có ai quản giáo , tính cách của nàng đã trở nên thô lỗ giống như lưu manh . May mắn , nàng được một người có lòng tốt giúp đỡ nên mới được đọc sách , mới có thể học hết sáu năm trung học . Nàng không nên người như vậy thật sự là có lỗi với sự giúp đỡ của bà dì kia . Nếu không được bà dì đó giúp đỡ, Thanh Thanh rất có khả năng đã trở thành một cô gái bất lương .

“Cô nương , nàng là ai ? Tên gọi là gì ?” Thật vui a , không nghĩ đến Vân gia lại có một cô nương như vậy .

Thanh Thanh hừ hừ “Ngươi muốn ta nói thì ta phải nói sao , nếu như vậy chẳng phải sẽ mất hết thể diện .”

Nam nhân cảm thấy buồn cười , nói với nàng “Vậy nếu ta bảo nàng không nói , nàng nhất định sẽ nói phải không ?”

“Dừng , ngươi đang ở đâu ? Mau lăn ra đây cho ta . Đừng có lén lút như thế , người không biết còn tưởng ngươi là trộm .”

“Được .” Hắn vừa mới dứt lời thì một bóng người đã xuất hiện ở trước mặt Thanh Thanh .

Thanh Thanh gnhịn không được quát to “Oa , ngươi là quỷ hay sao ? Sao vừa nói xuất hiện là xuất hiện ngay thế ?”

Nam nhân cười cười “Ta không phải là, quỷ, ta chỉ nhảy từ trên cây xuống thôi .”

Nam nhân ngẩng đầu , vừa nhìn thấy dung mạo của Thanh Thanh thì lập tức kinh ngạc . Một mỹ nhân như nàng , đúng là thế gian ít có . Nhưng khiến cho hắn kinh ngạc không phải là nhan sắc của nàng mà là....một nữ tử có dung mạo xinh đẹp như vậy tại sao lời ăn tiếng nói lại thô lỗ như thế ? Trông nàng rất yếu đuối , đáng lẽ phải là một nữ tử dịu dàng mới đúng ,

Hắn say mê ngắm nhìn Thanh Thanh , Thanh Thanh cũng dùng ánh mắt mê trai nhìn hắn . Phong thuỷ ở thời cổ đại thật sự là quá tốt , trai đẹp khắp nơi đều có , ngay cả đi lạc mà cũng có thể gặp được một cái nam nhân dễ nhìn như vậy , chính là kẻ đang đứng trước mặt nàng đây . Thanh Thanh nuốt nước miếng ừng ực , sau đó đột nhiên lấy lại tinh thần , nàng không hề hiếu kỳ mà trừng mắt với hắn “Nhìn cái gì vậy ?” Hắn đúng là một kẻ mê gái a , nàng biết Vân Thanh Thanh nàng xinh đẹp nhưng cũng đừng nên dùng cái ánh mắt này nhìn nàng chứ. Trước kia nàng chỉ là một nữ nhân bình thường , không hề nổi bật trước đám đông , hắn cứ nhìn nàng như vậy khiến cho nàng cảm thấy không được tự nhiên .

“Thực xin lỗi .” Nam nhân kia nghe nàng nói xong lập tức hoàn hồn “Cô nương đẹp như tiên nữ không vướng bụi trần , tại hạ kìm lòng không được .”

Thanh Thanh đem ánh mắt nhìn xuống dưới chân mình, sau đó từ từ nhìn lên trên . Sau khi xem xong , nàng xua xua tay “Ta có đẹp như vậy sao ? Ta thấy mình chẳng có điểm nào giống mỹ nữ cả .”

“Cô nương khiếm tốn .” Nếu cử chỉ của nàng khéo léo một chút thì tuyệt đối đủ sức nghiêng nước nghiêng thành .

“Ít ra , ngươi cũng có mắt nhìn a .” Thanh Thanh nói xong chỉ thẳng vào mặt hắn “Uy , ngươi là ai ? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này ?”

“Tại hạ là Mộ Dung Thiên Lý .” Là bảo chủ mới nhậm chức của Càn Khôn Bảo .

“A .” Thanh Thanh liếc xéo hắn một cái “Nhìn tới nhìn lui ngươi cũng không giống trộm , ít nhất trộm cũng không đẹp trai như ngươi . Đương nhiên , Sở Lưu hương là ngoại lệ , Bạch Triển Đường cũng ngoại lệ , diễn viên đóng Bạch Triển Đường cũng khá đẹp trai . Đúng rồi , ngươi đến đây làm gì ?” ( mình không biết người này, có ai biết không nhỉ , không phải là Bạch Ngọc Đường đâu nhé , vì anh ý đâu có làm trộm )

Sở Lưu Hương ? Trên giang hồ có kẻ trộm nào tên như vậy sao ? Không đúng , chỉ có sáo ngọc công tử ( chồng Bạch Mạn Điệp tỷ tỷ ) , không có Sở Lưu Hương .

Mộ Dung Thiên Lý nhàn nhã nói “Ta là khách của Vân gia , đang ở chỗ này ngắm phong cảnh .”

Thanh Thanh thuận miệng hỏi luôn “A, ngươi có biết Tâm Viên ở đâu không ?”

Mộ Dung Thiên Lý lắc đầu “Không biết .” Hắn chỉ là một người khách , làm sao mà biết được . Vân gia rộng lớn như vậy , hắn cũng không phải từng cái sân đều đi qua .

Thanh Thanh sờ sờ bụng “Tốt lắm , ta đi thôi , không thèm nghe ngươi nói nữa .” Nàng đói bụng rồi , thức ăn hẳn đã được đưa đến Tâm Viên .

“Cô nương , nàng tên gì ?” Lần này hắn đến Vân gia có ý muốn cầu hôn , không biết vị mỹ nhân này là ai . Nếu phải lấy một người xa lạ mới chỉ nghe danh mà chưa từng gặp mặt thì không bằng lấy quách tiểu mỹ nhân thú vị này .

Thanh Thanh không kiên nhẫn trả lời “Vân Thanh Thanh .” Đúng là đồ háo sắc , chỉ tình cờ gặp một nữ nhân mà đã hỏi tên của người ta .

“Thanh Thanh ? Nàng là người nào trong Vân gia ?” Nhà họ Vân chỉ có ba cô con gái , nhưng trong đó không có ai tên là Thanh Thanh .

Thanh thanh trợn mắt liếc hắn một cái “Ngươi làm sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như thế . Được rồi , không thèm nghe ngươi nói nữa .” Thật sự là một tên ngu ngốc , nói chuyện với hắn chỉ tổ làm lãng phí sức lực của nàng , nàng đang muốn dùng ấnh mắt rút gân thay cho việc trợn mắt để nhìn hắn .

“Thanh Thanh cô nương , nàng nói cho ta biết .”

“Mẹ nó , tại sao ngươi nói lắm quá vậy , nếu ngươi còn tiếp tục nhiều lời thì ta sẽ hô lên cho mọi người biết ngươi phi lễ với ta .” Thanh Thanh rốt cuộc cũng bùng nổ . Mọi người đều nói những kẻ lúc đang đói đều rất dễ tức giận , lời này quả thực không sai .

Mộ Dung Thiên Lý mặc dù không phải là một trong tứ đại mỹ nam nhưng cũng là một vị nam tử rất đẹp trai , hơn nữa hắn lại có xuất thân rất tốt , thế nên có vô số các cô nương muốn được hắn quan tâm . Vậy mà tiểu mỹ nhân này lại không hề cảm kích , còn dám dùng những lời lẽ thô lỗ để mắng hắn , quả thực là thú vị .

“Cô nương , ta không có ác ý .”

Thanh Thanh lại mắng hăn một tràng “Ta đang đói bụng nên phiền muốn chết đây nè , ngươi đừng có ở đó nói những lời vô nghĩa , ta còn muốn trở về ăn cơm . Cái tên chết tiệt như ngươi vừa mới gặp con gái nhà người ta đã lôi kéo không chịu buông tha , điển hình là một con sói háo sắc , một con quỷ mê tình , ngươi đi chết đi , đừng có làm phiền ta .” Đàn chị trong trường đã từng nói với nàng khi gặp phải một kẻ háo sắc thì trước tiên phải thật hung dữ, ngàn vạn lần không thể tỏ ra yếu đuối . Trên thực tế , miệng của nàng thực sự rất độc , bất kể thời điểm nào cũng đều không nói được một lời dễ nghe .

Mộ Dung Thiên Lý càng xấu hổ “Ách , cô nương , không biết ta có vinh hạnh được mời cô nương một bữa cơm ?” Nếu nàng đói bụng thì hắn sẽ mời nàng đi ăn cơm , hắn nhất định phải hỏi được thân thế của nàng . Tiểu mỹ nhân này ngay thẳng như vậy , mẫu thân cùng muội muội của hắn nhất định sẽ rất thích nàng .

Hắn không phải là người mặt dày , nếu là bình thường bị người khác mắng mỏ thậm tệ như vậy, hắn nhất định sẽ quay đầu bước đi , vĩnh viễn sẽ không ở lại dây dưa thêm nữa . Nhưng không biết vì cái gì , hắn đối với tiểu mỹ nhân này lại cảm thấy phi thường hứng thú , cho dù có mất hết thể diện hắn cũng muốn biết thân phận của nàng .

“Ăn cơm ?” Thanh Thanh lo lắng . Cùng một nam nhân xa lạ ăn cơm chung , như vậy có thoả đáng không nhỉ ? Nhưng cũng vẫn đi thôi , người này thoạt nhìn không giống bọn buôn người đem người khác lừa bán đi .

“Đúng .”

“Đi thôi , dẫn đường a .” Dựa vào năng lực của Vân Thanh Thanh nàng , chắc chắn không kẻ nào có thể lừa bán nàng . Nhìn mặt mày của hắn cũng không giống như người sắp đem nàng bán đi , trước tiên cứ ăn no chống đói cái đã . Gia huấn của nhà họ Vân , dạ dày vĩnh viễn là lớn nhất .

Mặt Mộ Dung Thiên Lý hiện ra nụ cười thật tươi “Cô nương , mời .”

“Ta tự biết đi , không cần ngươi lắm miệng .” Ăn cơm quan trọng hơn , bớt nói những lời vô nghĩa đi .

Mộ Dung Thiên lý cười ha ha , lần này đến nhà họ Vân thu hoạch quả thật rất lớn a . So với Giang Nam song xu , tiểu mỹ nhân này cũng rất thú vị . ( song xu : hai cô gái đẹp )

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv