Phong Chỉ Nhu nhìn đan dược trong tay của Diệp Viễn, một mùi khí thối xông thẳng vào mũi, nàng nhịn không được mà đưa tay lên bịt mũi rồi đẩy tay của Diệp
Viễn ra, nhíu mày nói: “Đây là đan dược gì, thối như vậy chứ!”
“Liễm Tức Đan nhị cấp! Yêu thú dưới cấp ba không thể biết được khí tức của chúng ta, đây chẳng phải là bớt được bao nhiêu chuyện phiền phức sao.” Diệp Viễn giải thích nói.
Phong Chỉ Nhu liên tiếp lắc đầu nói: “Ta không cần, thối chết đi được! Muốn ăn thì ngươi đi mà ăn!”
Diệp Viễn cười cười, cũng không cưỡng ép, từ mình nuốt một viên.
Lúc này hai người đã tiến vào phạm vi của Vô Biên Sâm Lâm, cũng không có việc gì phải dừng lại, trực tiếp đi thẳng vào sâu bên trong.
“Này, chúng ra phải đi đến nơi nào?” Phong Chỉ Nhu ở đằng sau hỏi.
“Trước tiên đi Xích Phong Lĩnh.” Diệp Viễn không quay đầu nói.
“Xích Phong Lĩnh! Ngươi điên rồi sao? Ở nơi đấy là nơi tụ tập của Thông Tí Thạch Viên ít nhất phải mấy vạn con Thạch Viên, nói không chừng có cả Viên Vương cấp ba, ngươi muốn đi tìm cái chết sao?” Phong Chỉ Nhu kinh hãi nói.
Thông Tí Thạch Viên là yêu thú cấp hai, bằng với Linh Dịch Cảnh của loài người, mà Viên Vương cấp ba lại bằng với Ngưng Tinh cảnh của loài người.
Một con hai con còn dễ đối phó, nhưng nếu bị cả đàn Thông Tí Thạch Viên vây quanh thì chỉ có một kết cục là chết mà thôi.
“Muốn đi thì đi, ta lại không cần tỷ đi theo! Vừa nãy chỉ là giúp tỷ giải vây mà thôi, không lẽ nào ta thật sự lại chỉ hi vọng tỷ bảo vệ ta?” Diệp Viễn không để chút mặt mũi nào cho Phong Chỉ Nhu.
Phong Chỉ Nhu nghe xong tức giận nói: “Diệp Viễn! Ngươi thật sự coi mình là rễ hành sao? Dù dựa vào một chút thực lực này của người, thì đến xách giày cho bản tiểu thư cũng không xứng, đi Xích Phong Lĩnh cũng không phải là một con đường chết?”
“Mỹ nhân không phải tự mình cảm thấy tốt bụng, ta cũng không muốn xách giày cho ngươi, không phải là thực lực mạnh thì nhất định sẽ không có việc gì, ta biết thực lực của ta không mạnh như người, nhưng ta sợ không làm ra chuyện tự đi nộp mạng, đã hiểu chưa? “
“Ngươi! Ta không đi nữa, lại muốn xem người làm sao đi ra từ Xích Phong Lĩnh!” Phong Chỉ Nhu rất tức giận, dừng ngay lại.
Diệp Viễn vẫn như cũ không quay đầu, một mạch đi thẳng về phía trước, tuyệt đối không có ý dừng lại.
Phong Chỉ Nhu quen biết Diệp Viễn lâu rồi nên cũng ít nhiều biết được tính khí và tính cách của hắn.
Bất luận là trận chiến sinh tử với Lâm Thiên Thành hai là thách thức Cửu thiên lộ, Diệp Viễn từ trước đến này không làm ra việc mà bản thân không nắm chắc.
Hơn nữa, Diệp Viễn này mặc dù thực lực không mạnh nhưng lại có nhiều các loại thủ đoạn, chưa thấy lần nào là hắn chịu thiệt cả.
Cũng không phải là chưa nhìn thấy Diệp Viễn chịu thiệt, duy chỉ có nhìn một lần, hình như chính là kiếm nằm trong tay của mình suýt chút nữa lấy đi mạng của hắn.
Mắt nhìn thấy bóng dáng của Diệp Viễn dần biến mất trong tầm mắt của nàng, Phong Chỉ Nhu cắn răng dậm một chân thi triển thân pháp Vũ kỹ đuổi theo sau.
“Cái người này, thật là không biết nhường con gái một chút sao, thật sự là đầu gỗ mục! Tức chết bổn công chúa rồi!” Phong Chỉ Nhu tức giận nói.
Nhịp chân của Diệp Viễn không nhanh, chỉ một lát là Phong chỉ Nhu đuổi kịp được rồi
Không chờ Diệp Viễn mở miệng, Phong Chỉ Nhu tức giận nói: “Diệp Viễn, ngươi không cần phải nghĩ nhiều! Ta chỉ là không muốn khi quay về bị cô cô mắng mà thôi nên mới tiếp tục bảo hộ ngươi! Nếu như ngươi chết ở Vô Biên Sâm Lâm thì nhất định cô cô quay về sẽ không tha cho ta.”
Diệp Viễn quay lưng với Phong Chỉ nhu, chỉ cười mà không lên tiếng.
Nếu như có thể thì Diệp Viễn cũng không muốn đi vào Xích Phong Lĩnh, nhưng một vị chủ dược Xích Hồn Thảo của Nguyên Dương Đơan lại sinh trưởng ở nơi Thông Tí Thạch Viên cư trú, hắn không thể không đi!
Thông Tí Thạch Viên vẫn là yêu thú sống theo bày đàn, hơn nữa thực lực lại vô cùng mạnh, cho dù là Võ giả Ngưng tinh cảnh, cũng không dễ dàng mà xâm nhập được, cũng không trách được Phong chỉ Nhu lại có phản ứng lớn như thế.
Sau hai canh giờ, một nơi tận sâu trong rừng, một bóng hình xinh đẹp màu xanh nhạt bỗng nhiên chém ra một kiếm, giết chết một con yêu thú ở đối diện.
Bóng hình xinh đep rơi xuống dưới đất, thở gấp không ngừng, đổ mồ hôi đầm đìa.
Đây là con yêu thú nhị cấp thú ba mà Phong Chỉ Nhu giết chết.
Ngoài hai con yêu thú cấp hai thì nàng đã dưới không dưới mười con yêu thú cấp một.
Chém giết nhiều yêu thú như thế, nguyên lực của Phong Chỉ Nhu nhiên đương nhiên sẽ tiêu hao rất nhiều.
Ở một bên, Diệp Viễn ung dung nhàn hạ nhìn Phong Chỉ Nhu một thân đầy mồ hôi, nhưng lại không có ý qua giúp đỡ.
“Diệp Viễn, ngươi còn có tính người không? Ta là đến giúp ngươi nha, mà ngươi lại khoanh tay đứng nhìn!” Lúc này Phong Chỉ Nhu nhịn không được mà cho Diệp Viễn một kiếm.
Đối với kiếm của Phong Chỉ Nhu, Diệp Viễn cũng không để ý lắm.
Mặc dù, thực lực bây giờ của hắn chưa là đối thủ của Phong Chỉ Nhu, nhưng Phong Chỉ Nhu vẫn nghĩ giống như lần trước một kiếm như kia liền có thể giết hắn thì là chuyện không thể xảy ra.
“Đại tiểu thư của ta là ngươi tự cho là cao quý, không muốn uống Liễm Tức Đan, bây giờ dẫn đến nhiều yêu thú như thế lại quay ra trách ta? Ta còn muốn đi rất nhiều nơi nha, làm gì có công pháp nào tiêu hao thời gian trên đường như vậy? Ngươi cứ giết như thế, cho dù không gặp yêu thú cường đại thì cũng chết vì mệt rồi.” Diệp Viễn hơn tức giận nói
Vô Biên Sâm Lâm rộng rãi vô tận, khoảng cách từ biên giới đến Xích Phong Lĩnh khoảng một nghìn dặm, đối với một võ giả loài người mà nói đã là nơi rất xa xôi rồi.
Mặc dù trong tay Diệp Viễn có bản đồ xung quanh của Vô Biên Sâm Lâm, có thể đi đường vòng thì có thể tránh được một số nguy hiểm nhưng nếu đi như thế thì rất mất thời gian.
Hắn thì có thể như thế nhưng Lục Nhi thì không thể được!
Vì thế hắn chỉ có thể đi thẳng mà thôi!
Uống viên Liễm Tức Đan này thì có thể giảm bớt được ít nhiều phiền phức, nhưng Phong Chỉ Nhu lại không muốn uống.
Diệp Viễn biết tính khí của Phong Chỉ Nhu, khuyên nàng ta cũng vô dụng chỉ có thể để cho nàng ta nếm một chút khổ thì nàng ta mới chịu thay đổi chủ ý.
Quả nhiên, Diệp Viễn nói như thế, Phong Chỉ Nhu mới bưng tỉnh hiểu ra.
Chả trách nào, trên đường yêu thú không công kích Diệp Viễn mà lại cứ công kích nàng, giống như không nhìn thấy Diệp Viễn, hóa ra nguyên nhân là như thế vậy!
Phong Chỉ Nhu biết trình độ thuật luyện đan của Diệp Viễn, tự nhiên sẽ không nghi ngờ đan dược của hắn.
Chỉ là nghĩ đến mùi thối không thể ngửi được thì Phong Chỉ Nhu lại có chút do dự.
Nhìn thấy sắc mặt của Phong Chỉ Nhu biến đổi mấy lần, Diệp Viễn lại móc ra viên đan dược ấy rồi nói: “Sư tỷ, nếu như tỷ có dự định tiếp tục đi cùng ta về phía trước thì hãy một hơi nuốt viên đan dược này. Không thì chúng ta chỉ có thể tách biệt ở đây. Tỷ cũng biết lần nay ta đến Vô Biên Sâm Lâm là có việc, thời gian là rất quý giá. Cứ như thế này thì tỷ chỉ trở thành gánh nặng cho ta mà thôi!”
Mặc dù rất không muốn thừa nhận là như thế nhưng như lời của Diệp Viễn nói, nếu cứ tiếp tục như thế này thì nàng chỉ trở thành gánh nặng của Diệp Viễn mà thôi.
Tính hiếu thắng của Phong Chỉ Nhu rất lớn, nàng ta sẽ không tiếp nhận nổi sự thực của việc trực thành gánh nặng.
Nghĩ đến điểm này, Phong Chỉ Nhu hạ quyết tâm, một tay đoạt đan dược trong tay Diệp Viễn, nhắm mắt nhăn mặt nuốt xuống.
Khi đan dược vào miệng, Phong Chỉ Nhu mới phát hiện nó cũng không khó nuốt như trong tưởng tượng, vậy mà lại mang một mùi hương từ miệng lan tỏa ra toàn thân!
Nhìn thấy vẻ mặt hiện lên vẻ mưu kế đã thành của Diệp Viễn, Phong Chỉ Nhu tức đến nỗi không biết đánh nơi nào.
Nàng lấy kiếm chỉ vào Diệp Viễn, tức giận nói: “Ngươi có phải cố ý trêu chọc ta? Ta giết ngươi!”
Diệp Viễn liên tiếp tránh né, cười nói: “Đại tiểu thư của ta, ngươi có nói đạo lí không? Ngươi cảm thấy khi ta nói ra ngươi sẽ tin sao?”
Phong Chỉ Nhu nghe vậy thì ngẩn người ra, Diệp Viễn nói thật sự không sai.
Tính khí của mình thì mình tự biết, cho dù ban đầu Diệp Viễn có giải thích viên đan dược này dễ ăn như thế nào đi nữa thì nàng cũng không muốn uống!