Loại cảm xúc sợ hãi này một khi lan rộng sẽ ảnh hưởng đến nhiều người.
Vì vậy, nhóm côn đồ bước chậm lại, thậm chí còn không dám ra tay.
Tham Lang cầm con dao rựa đã cong trên tay, lạnh lùng nói: "Nào, sao không lao lên nữa?"
Đám côn đồ bắt đầu lùi bước, rồi bỏ chạy.
Tham Lang xì một tiếng khinh thường, nhổ một ngụm nước bọt, cười lạnh nói: “Nếu không phải chân ông đây đi đứng không tiện, ông đây đã đuổi theo giết toàn bộ bọn mày rồi!”
"Lai Phúc, anh quá mạnh mẽ rồi!" Hoàng Kỳ Bân nuốt ngụm nước bọt, đi tới nói với Tham Lang.
Ánh mắt của Tham Lang Lam trở nên lạnh lùng, anh ta nhìn sang.
Sắc mặt Hoàng Kỳ Bân trở nên trắng bệch, anh ta vội vàng nói: "Không phải, đại cả Tham Lang! đại ca Tham Lang! Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ gọi anh là Lai Phúc nữa."
Tham Lang ném con dao rựa trong tay đi, lười biếng nói: "Những người này đến đây vì anh đúng không? Bọn hắn dường như đều là người Diệp Nam, không biết bọn hắn có thù oán gì với anh không?"
Sắc mặt Hoàng Kỳ Bân tối sầm lại, nói: "Là đám người điên của bang Diệp Nam hay sao?"
"Hừ..."
“Nhất định là nhà họ Hạ đã đến đường cùng, không có thủ đoạn nào khác, bọn họ chỉ có thể dùng biện pháp này để đối phó bố tôi.”
"Xem ra gần đây chúng ta đều nên cẩn thận hơn."
Hoàng Kỳ Bân biết nhà họ Hạ rất thân thiết với bang Diệp Nam, dù sao người của bang Diệp Nam ở Tam giác độc vẫn có chút ảnh hưởng, nếu nhà họ Hạ muốn lấy ngọc từ Tam giác độc thì bọn họ đương nhiên sẽ phải cấu kết với bang Diệp Nam.
Không lâu sau, Hoắc Đa cũng có mặt tại hiện trường.
Hoàng Kỳ Bân nói ngắn gọn tình huống cho Hoắc Đa, Hoắc Đa nhìn thấy cảnh tượng thê thảm ở hiện trường, không khỏi liên tục nhếch miệng, ông ta lại nhìn Tham Lang, có chút kinh ngạc, người này có lai lịch là gì, không ngờ lại lợi hại như vậy? Một người đối phó mấy chục tên côn đồ, còn giết chết hơn hai mươi tên? Bản thân lại không hề hấn gì!
Suy cho cùng, Tham Lang cũng là một tồn tại nổi tiếng trong thế giới ngầm, trong số rất nhiều tù nhân trong nhà tù U Đô, thực lực của bản thân anh ta cũng không kém những người đứng đầu quá nhiều.
Ở trong một khu vực rộng lớn như thế này… Đối phó những tên tôm tép như vậy, làm sao anhcó thể bị thương được?
Lúc trước Tề Đằng Nhàn bị mấy chục tên côn đồ chặn trong một con hẻm và bị chém một đao, đó là do địa hình quá hẹp nên hắn không thể sử dụng nhiều kỹ năng, hơn nữa còn phải luôn bảo vệ Dương Quan Quan.
Lúc sau, hắn bảo vệ Trần Ngư ở Trung Hải và chiến đấu đẫm máu ở gò đất trống, đối thủ tuy đông hơn nhưng cũng khó có thể làm hắn bị thương.
Đối với một cao thủ mà nói, địa hình cũng rất quan trọng.
"Tham Lang này quả thực là một người lợi hại!" Hoàng Kỳ Bân không khỏi thầm nghĩ trong đầu.
Khi Tề Đằng Nhàn nhìn thấy toàn thân Tham Lang đều là máu, hắn không khỏi ngạc nhiên nói: "Anh định tắm rửa bằng máu à?"
Hoàng Kỳ Bân nói: "Cái quái gì vậy, nhà họ Hạ đã thuê đám khốn nạn của bang Diệp Nam để đối phó với tôi, sau đó Lai Phúc đã giết hết bọn họ!"
Khóe miệng Tham Lang giật giật, ánh mắt hung ác nhìn về phía Hoàng Kỳ Bân, người này quả thực giống y hệt như Nhị đương gia, vừa rồi hô to "Anh Tham Lang", hiện tại đến trước mặt Tề Đằng Nhàn lại bắt đầu gọi "Lai Phúc"
"Được rồi, Lai Phúc, anh làm rất tốt!" Tề Đằng Nhàn đưa tay vỗ vỗ Tham Lang vai, sau đó có chút chán ghét lau tay vào quần áo của mình.
Vẻ mặt Tham Lang cứng đờ, anh ta tức giận mà không dám nói gì.
Hoàng Kỳ Bân nói: "Mẹ nó, anh không thấy Lai Phúc mạnh mẽ như thế nào đâu! Anh ấy chém từng tên một, khiến những tên đó kêu cha gọi mẹ lăn lộn trên đất..."
Vẻ mặt của Tham Lang lập tức cứng đờ, anh ta nói: "Tôi không nói vậy, anh đang vu khống tôi! Tôi không nói như vậy!"
Hoàng Kỳ Bân nói: "Vừa rồi chính là anh hét lên như vậy, rất có khí thế, hô một tiếng chém một tên, thật mạnh mẽ và khí phách!"