Trong mắt Bùi Bất Khí không khỏi hiện lên một tia thất vọng, nói: "Không có cách nào, vậy cũng chỉ có thể để cho cô nhìn xem. Có một số việc chỉ dựa vào lực lượng của cô không thể xoay chuyển được."
Nói xong, anh ta quay người chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, anh ta lại liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh nói: “Bất cứ kẻ nào cố gắng cản trở xu hướng chung sẽ chỉ bị bánh xe vận mệnh đè bẹp, không có ngoại lệ!”
Anh ta bày ra vẻ phong độ rời đi, bày ra khí chất người cũng như tên, quân tử không tức.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi khịt mũi coi thường, uể oải nói: “Kẻ ngốc như vậy chắc chắn cho rằng mình là chân mệnh thiên tử, có thể đứng ở chỗ đầu sóng ngọn gió, nắm giữ mặt trời trăng sao nhỉ?"
Trần Ngư nghe xong không khỏi bật cười nói: "Lời này của anh rất khó nghe đấy! Dù sao người ta cũng là thiếu chủ thương hội Hoa Minh, địa vị phi phàm. Hơn nữa xét tình huống hiện tại, anh ta quả thực đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, nắm chặt mặt trời trăng sao đấy."
Tề Đẳng Nhàn không để bụng, lắc đầu nói: "Loại ngu ngốc này thường cần vả miệng lớn hai cái để thổi bay phong thái tao nhã mặt ngoài của mình thành từng mảnh nhỏ. Lúc trước, Tiêu Tinh ở Tam giác độc đại khái có thể cảm nhận được điểm này."
Khi Tiêu Tinh lần đầu gặp Tề Đẳng Nhàn có thái độ rất cao ngạo, hút xì gà và trông như thể anh ta có trí tuệ trong tay, kết quả là bị Tề Đẳng Nhàn vả miệng đến mức hết sạch phong độ.
Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn đang trông cậy vào Bùi Bất Khí có thể tâm sự tốt cùng Quý gia thì không chừng hôm nay đã phải thưởng cho tên thích khoe khoang này hai cái vả miệng rồi.
"Có một điều cần nói, nếu đúng như Bùi Bất Khí nói thì tình huống tiếp theo của chúng ta sẽ rất khó khăn." Trần Ngư trầm giọng nói, sắc mặt có chút âm trầm.
"Tôi sẽ giải quyết tổ chức Quần Lang, cô tiếp tục hành động, ấn chết Hà gia hoàn toàn vào vũng lầy cho tôi!" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Chuyện hợp tác giữa Quý gia và thương hội Hoa Minh kia thì tôi rất vui lòng xem họ đẩy nhanh tốc độ đấy."
"Điểm này, cô không cần lo lắng. Chờ cho quan hệ của họ thêm mật thiết tôi sẽ tự mình ra tay dọn dẹp bọn họ..."
"Loại gà vườn chó xóm mà cũng dám đến đoạt cá tôi ăn!"
Trần Ngư nhịn không được trừng mắt lên, sau đó khinh thường hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu anh dám trêu chọc tôi như vậy trước mặt Hướng tổng, Lý tổng, thậm chí là đùa giỡn tôi trước mặt thư ký Dương vậy thì tôi tôn trọng anh như một người đàn ông!"
Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt đắc ý nói: "Có gì không dám? Tôi là một người đàn ông trưởng thành, còn có thể để phụ nữ đè lên đầu à!"
Nói đến đây, anh lại thầm suy nghĩ: “Tôi chỉ là giả vờ thôi, không quá đáng nhỉ?”
Tất nhiên Trần Ngư biết hắn đang khoe khoang nên cô ấy đuổi hắn đi.
Tuy nhiên cô ấy phát hiện ra rằng Tề Đẳng Nhàn, cái tên không chú trọng ăn mặc này hôm nay lại ăn mặc đẹp, hợp khí chất lại càng tăng thêm sức mạnh.
Là người thông minh, cô ấy đột nhiên tỉnh ngộ, có lẽ người này đã được cao nhân chỉ bảo.
Sau đó, cô ấy cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thực sự bắt đầu chú ý đến cách ăn mặc khi gặp cô ấy, điều này khiến cô ấy cảm thấy hơi đắc ý, rõ ràng là hắn muốn để lại ấn tượng tốt hơn với cô ấy!
Có điều cô ấy đâu biết rằng trang phục của Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn là do Tôn Dĩnh Thục chọn cho hắn...
Cách ăn mặc trước đây của Tề Đẳng Nhàn không đến nỗi quê mùa nhưng tuyệt đối không phải thanh lịch, bây giờ hắn chú ý đến cách ăn mặc một chút thì lập tức mang đến một khí chất hoàn toàn khác biệt.
Tôn phu nhân không ngờ món quà cô ta tặng cho Tề Đẳng Nhàn, ngược lại khiến cho tên này càng thêm trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Không cần quan tâm về mối đe dọa từ tổ chức Quần Lang, muốn làm gì thì cứ làm như thế, dù sao thì tổng giám mục Tề đã cho chúng ta một sự đảm bảo!" Trần Ngư nói với Trần Hải.
"Vâng, tiểu thư." Trần Hải gật đầu nhưng vẫn lo lắng, dù sao lời nói của Bùi Bất Khí rất có trọng lượng.
Ngược lại là Trần Tuấn Nghị rất có lòng tin với Tề Đẳng Nhàn, cậu ta cảm thấy thủ đoạn của người anh em này rất cao, thậm chí còn tự mình bẻ gãy phần lớn sống lưng của võ lâm phía nam, đối phó những việc này chắc chắn không có vấn đề gì!
Trần Ngư dẫn Tề Đẳng Nhàn vào văn phòng thưởng trà và trò chuyện ngắn gọn với hắn về bối cảnh của thương hội Hoa Minh.
"Thương hội Hoa Minh được thành lập từ thế kỷ trước, khi đó có rất nhiều người Hoa đến Nam Dương, chúng tôi đều không có gốc gác nên phải ở cùng nhau."