Trong nháy mắt Tạ Thiên Lệ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt của cô ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Lúc đầu, Tạ gia muốn hái đào của Ngạo Tuyết ở Nam Dương nên giam cô ta ở Hương Sơn, thậm chí còn lợi dụng mối quan hệ của Quý gia.
Kết quả Lôi Thiên Tứ vừa ra tay đã diệt sạch hoa mới nở. Ở Hương Sơn, sắc mặt của Lôi Thiên Tứ còn hơn gấp trăm lần so với lãnh đạo ở đế đô.
Hà Lạc là một người đàn ông lớn tuổi hơn Hoàng Văn Đào, có lẽ khoảng sáu mươi tuổi, khí chất chững chạc lão luyện. Dù Hà gia đang loạn lạc nhưng vẫn toát ra vẻ điềm tĩnh hiếm có.
"Chào cô Trần." Hà Lạc khẽ gật đầu với Trần Ngư, vẻ mặt không mấy nhiệt tình. Dù sao trang sức Trần thị là người đầu tiên giảm giá, cố ý hạ giá thành của ngọc thạch thành phẩm. Đối với Hà gia hiện tại mà nói, đó là không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Trần Ngư mỉm cười nói: "Xin chào, Hà tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy người thật!”
Hà Lạc lắc đầu nói: "So với cô Trần, tôi chẳng qua là hạng người vô danh bừa bãi mà thôi. Danh tiếng của cô Trần lớn hơn Hà Lạc tôi rất nhiều."
"Mời ngồi!"
Trần Ngư cười nói: “Nghe nói Hà gia gần đây gặp khó khăn, nên tôi tới đây xem có thể giúp được gì không.”
Hà Lạc nghe lời này ngay lập tức bật cười.
Nếu Trần Ngư nói lời này trước khi tìm được sự giúp đỡ thì chắc chắn ông ta sẽ giơ hai tay chào đón, mặc dù Trần Ngư chắc chắn có ý xấu.
Nhưng hiện tại, ông ta không cần phải thỏa hiệp với Trần Ngư nữa, bởi vì việc gia nhập Tạ gia đã mang lại cho ông ta niềm tin mãnh liệt.
"Cô Trần, mời trở về đi. Tôi không có chuyện tốt gì muốn nói với cô. Nếu co thật sự muốn tâm sự với tôi vậy thì tăng giá cả ngọc thạch thành phẩm của trang sức Trần thị lên mức bình thường đi.” Hà Lạc lắc đầu nói.
Việc giảm giá của trang sức Trần thị đã khiến nhiều công ty trang sức cũng theo đó giảm giá để tiến hành chèn ép Tập đoàn Hà thị.
Tập đoàn Hà thị có một lượng lớn ngọc thạch giá cao được mua từ Ngọc Thạch quốc. Nếu không thể quy đổi thành tiền, đống đá kia sẽ giết chết họ.
Nhưng bây giờ nếu muốn hiện thực hóa cũng sẽ lỗ vốn, giá ngọc thạch thành phẩm gần bằng giá nguyên thạch, vậy còn bán quái gì nữa? Phí nhân công cũng thâm hụt vào!
Điều này không có nghĩa là người Hà gia ngu ngốc, mà là tên đồ tể béo quá đáng sợ, trong Tam giác độc suốt ngày một tay ấn AK, không chỉ có nguyên thạch mà còn có giá hàng lậu cũng tăng vọt.
Tạ Thiên Lý cũng cười lạnh nói: “Trần gia thật sự vừa có thế lực vừa có uy thế, vừa giảm giá để ép chặt cửa hàng trang sức của Hà gia, đồng thời muốn tới để tâm sự, có buồn cười không chứ?"
Trần Ngư cũng không để ý quá nhiều, cười nhạt nói: “Xem ra Hà gia đã đạt được quan hệ hợp tác cùng Tạ gia? Ngày xưa có Vương Tạ Đường, Tạ gia ở đế đô đúng là phủ khả địch quốc.”
Tạ Thiên Lệ đắc ý nói: "Đương nhiên, có Tạ gia tôi ủng hộ, nếu các người muốn bóp chết Hà gia, vậy cứ đợi mình thất thủ, phá sản đi!"
Nếu người khác nói những lời như vậy, Trần Ngư trong phút chốc có thể đánh cho đối phương sưng mặt nhưng Tạ gia có tư cách nói vậy! Tài lực của Tạ gia và Vương gia vô cùng cường đại.
Hà Lạc cũng cười ha ha, ánh mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn đầy khinh thường và thờ ơ.
Ông ta đương nhiên biết mình bị người Mỹ lừa, bây giờ ông ta cũng hiểu chính tên khốn Tề Đẳng Nhàn này khiến ông ta có kết cục như vậy.
Trong mắt ông ta, hành động của Tề Đẳng Nhàn chẳng khác nào là cho ông ta một cái mồm to, ép ông ta ăn một đống cứt!
“Cậu đang nói cái chuyện ngu ngốc gì vậy?”