Vì sao lại yên tĩnh như thế.
Tĩnh lặng, cứ như ta vẫn chưa hề tỉnh lại.
Cơ thể từ tê dại chuyển thành đau đớn, càng lúc càng đau. Chiếc hòm lại quá chật hẹp, càng không thể trở mình động đậy. Đương không biết còn phải chịu đựng bao lâu, lại đột nhiên cảm thấy chính mình có lẽ nào sẽ bị giam giữ mãi mãi trong chiếc hòm này.
Có lẽ chiếc tiểu hòm này, sẽ là nơi chôn thân vĩnh viễn của ta.
Từ vách hòm, có thể lờ mờ nghe được tiếng nước chảy. Thì ra là bị chôn dưới đáy hồ Hoan Nhan.
Hồi tưởng lại hết thảy những chuyện xảy ra trong kiếp này, tất cả đều là bi thương. Từng cảnh từng cảnh tái hiện trôi ngang hệt như mới chỉ vừa hôm qua.
Từ cái buổi chạng vạng bị người ta bán ra khỏi nhà, ta vẫn luôn hi vọng, rồi sẽ có một ngày được quay trở về. Nhưng giờ, ta đã dần dần hiểu ra, kể từ khi đó đã không còn có con đường nào để ta có thể quay về được nữa.
Trong lòng hoàn toàn trống rỗng không hề sợ hãi, đáy lòng tĩnh lặng như nước.
Trong hòm gỗ càng lúc càng ngột ngạt, ta cũng dần dần không thở nổi nữa.
Chưa bao giờ cảm thấy một khắc trôi qua lại dài lâu đến vậy.
Tiếng đập gõ đột ngột vang lên, từ xa truyền đến gần. Bên ngoài chiếc hòm dường như vật nặng gì đó đã được xê dịch. Đương tiếng người huyên náo lần nữa tái nhập bên tai.
Trong khoảnh khắc ấy, cái ý thức cuối cùng còn sót lại xuôi ta nghe thấy tiếng động, rồi nắp hòm được mở ra, đâu đó vang lên thanh âm: “Dường như còn sống.”
Nước lạnh tràn nhập yết hầu, ta mơ hồ tỉnh dậy.
Hướng về thanh âm quen thuộc kia, ta nhất thời kinh tâm lùi lại, tay quơ quào xung quanh, thế nhưng bàn tay ấm áp kia đã vươn ra bắt chặt lấy ta. Thanh âm của hắn ngay tại bên tai, dường như lo lắng nói: “May mà cứu kịp, nếu chậm một bước, sợ rằng đã bị ngạt thở đến chết.”
Ngữ khí đã có phần khác trước, cánh tay giơ ra thăm dò của ta dừng lại giữa lưng chừng.
“Nghe nói cái hồ bá này kể từ sau cái năm đê vỡ nước tràn bờ, cần một mỹ nam tử tiến vào trong bá, hiến tế cho yêu quái chấn bá, như vậy mới có thể tránh được một cơn họa thủy. Bất kể là thật hay giả, ha ha, thì cái đám thợ tu sửa ngu dốt này cũng tin răm rắp.”
” Bách Hỉ công tử, ta nên nghĩ cách để tháo chiếc mặt nạ này của hắn xuống, người mà ta tìm ngày mai sẽ đến a.”
Hắn rốt cục cũng vươn tay ra ôm ta vào lòng, lòng ta khẽ động nhưng ngay lập tức lại băng lãnh như cũ.
Thanh âm Bách Hỉ lại vang lên, “Có gì khó đâu, ta đang giữ chìa khóa đây.”
Hắn bế ta lên đặt trên đầu gối, thở dài khẽ than vãn, “Ta chỉ là muốn lấy lại những gì thuộc về ta mà thôi, chỉ cẩn như vậy là đủ rồi.”
Hắn với tay lấy một cái bát đặt bên cạnh, nói: “Nào lại đây, ăn chút thức ăn đi, nỗi khổ của ngươi cũng sắp hết rồi.”
Ta xoay mặt đi… tránh né thìa canh mà hắn đưa tới.
Bách Hỉ chộp lấy tay ta xoay người lại ấn xuống, nghiến răng nói: “Không muốn ăn cũng phải ăn, Lương công tử, bây giờ không phải do ngươi quản.”
Hắn vẫn bức ta ăn tới cùng, trói lại tay chân. Rồi dường như ở bên cạnh nhìn ta nửa khắc, sau đó giúp ta chỉnh sửa quần áo, bấy giờ mới đứng dậy rời đi.
Ngày thứ hai, Bách Hỉ quả thật mang chìa khóa đến, chiếc nạ sắt được gở xuống. Người nọ dùng hai tay phủ lên mặt ta, từ tốn lau đi những vết hoen rỉ còn lưu lại từ chiếc mặt nạ.
Bách Hỉ ở một bên lạnh lùng nói: “Thế nào, Hầu công tử, khuôn mặt như thế có coi là hồng nhan họa thủy không!?”
Ta quay mặt đi.
Có người đến báo: “Hầu công tử, người của Lương gia đến rồi.”
Ta còn tưởng là ta nghe nhầm, lại nghe thấy hắn nói với người mới đến: “Lão nhân gia, ngài đến đây giúp ta nhận diện người này đi.”
Bị Bách Hỉ nâng mặt ta lên.
Thanh âm của lão nô kia, làm ta không khỏi nhất tâm kinh động.”Thỉnh công tử, hãy cởi bỏ y phục của hắn xuống, để lão nô có thể xem thật rõ ràng.”
Y phục vừa được cởi bỏ, hắn nâng cánh tay trái ta lên, ngữ khí kích động: “Đúng rồi, đúng là nó rồi!”
“Tuyệt đối không thể lầm được. Hắn chính là tiểu công tử của nhà chúng ta. Mặt mày từ lúc sinh ra cùng thái thái đã giống nhau như đúc.”
Ta như bị đông cứng cả người ko động đậy, mà căn bản cũng ko dám động đậy, thể xác cùng *** thần hoàn toàn sụp đổ.
“Vừa nãy lão nô nhìn thấy vết sẹo dưới cánh tay hắn, đó là lúc hắn vừa mới ra đời, thái thái nghĩ muốn dìm chết đứa nhỏ này, nên mới sai bà mụ vứt đi, ai ngờ rơi vào thùng phân mà bị thương. Nào biết dằn vặt suốt một đêm, mà đến ngày hôm sau vẫn còn hơi thở, vì thế lão nô mới lấy hết dũng khí lén bế trở về.”
Hắn chạy lại ôm lấy ta, “Ơn trời, cũng đã lớn được như vậy, mà đang yên đang lành sao lại bị mù chứ....” Dứt lời, rơi lệ.
Ta ngồi im bất động, nguyên tưởng rằng sẽ lại rơi lệ, nhưng đến cuối cùng một giọt cũng không có.
Hắn vừa khóc vừa sờ sờ lên má ta, “Hài tử này, ngươi không nhận ra lão nô sao?”
Bách Hỉ dứt hắn ra khỏi ta, dõng dạc nói: “Tốt lắm, nếu thật là công tử của nhà ngươi, thì phiền ngươi mang phong thư này trở lại Lương gia. Nói cho thái thái các ngươi rằng, trong vòng ba ngày phải mang tiền đến chuộc người, nếu không...”
Hắn vươn tay nâng mặt ta lên, ngón tay gạch ngang một đường trên mặt, “Nếu chậm một ngày, thì trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần này sẽ xuất hiện một vết sẹo, chậm hai ngày thì hai vết, bấy nhiêu ngày bấy nhiêu vết.”c