Kiêng nể Phúc bá, Lâu cũng không mang ta lên giường ngủ nữa. Mà trải một tấm thảm nhung nhỏ để bên cạnh giường, mỗi lần Lâu cùng ta qua đêm, hắn đều bế ta đặt nằm ngủ trên đó.
Có khi ngủ đến nửa đêm, Lâu tỉnh dậy thình lình hôn ta, rồi lại bồng lên giường một lần nữa.
Dường như Lâu dự cảm đến những ngày yên bình như vậy sẽ không kéo dài bao lâu, hắn vĩnh viễn muốn chiếm hữu ta, muốn khoảnh khắc ôm lấy ta hóa thành vĩnh cửu.
Hắn bảo ta mặc vào quần áo của phó thị, ngày ngày vẫn bắt đầu công việc hầu hạ hắn như thường lệ. Trước mặt người ngoài, Lâu luôn tỏ ra hết sức lãnh đạm. Đến khi không có ai, bất kể là đâu bất cứ lúc nào Lâu cũng có thể đem ta kéo vào trong ***g ngực. Không để cho ta kịp tránh né cuồng loạn hôn những nụ hôn thật sâu đầy khát dục, bàn tay luồng dưới xiêm y, chạy loạn khắp nơi. Mặc cho những tách trà, cùng quân cờ rơi vãi lung tung.
Trên người thường xuyên bị hắn vân vê đến ửng đỏ, dấu ngấn tay dọc đều khắp cơ thể.
“Vì sao vẫn sợ ta như vậy?” Tuy rằng hỏi vậy, nhưng Lâu cũng không quan tâm quá nhiều đến phản ứng của ta.
Lúc hắn ôm ta, ở trên người tùy ý đụng chạm, mang ta mặc sức đùa nghịch, hắn rất thích xem bộ dáng bị trêu chọc của ta, ta biết chính mình, bất quá cũng chỉ là một món đồ chơi để hắn thỏa sức vui đùa, không hơn không kém.
Cũng có lúc hắn rất ôn nhu. Lâu hay thích đặt ta ngồi trên đầu gối hắn, dùng miệng mớm rượu cho ta. Vì biết mắt ta nhìn không thấy gì, hắn luôn như vậy nhẹ nhàng đút cho ta ăn. Có khi chưa ăn đến một nửa, thì đã bị hắn bế lên đi đến bên giường.
Tuy là như vậy, dù ta đã tới rất nhiều nơi, có điều chỉ là mới nhìn qua, chưa từng nếm thử. Rốt cục cũng đã biết tư vị của những quả táo mà lúc xưa ca ca và các tỷ tỷ thường xuyên ăn là như thế nào.
Nguyên lai chua chua ngọt ngọt, là như vậy.
Từng len lén nhặt vụng những hột quả dư thừa bị vứt đi, ai ngờ chỉ vừa mới bỏ vào trong miệng, còn chưa biết qua vị gì, đã bị ca ca bắt được đánh cho một trận.
Bao nhiêu kí ức xa xôi hết thảy vọng về.
Hột quả kia nằm rơi vãi trên đất, ca ca liền lập tức dẫm chân nghiền nát. Ta vẫn lặng lẽ nhặt vụn lại, bỏ vào miệng một mình thưởng thức chút tư vị ngọt ngào hoà lẫn trong bùn đất.
Lâu chỉ biết mỗi một việc là ta rất thích ăn táo, liền thường lấy táo để dụ dỗ, trêu đùa ta.
Nhiều năm về sau ta mới biết, mùi vị của táo cũng chỉ là như vậy, hay là những thứ đã quá lâu không có được, đến cuối cùng khi có được rồi thì hoàn toàn vô nghĩa. Đó là lần cuối cùng ta vì thứ không có được mà khóc lóc.
Từ đó trở đi ta cũng học được một bài học rằng không bao giờ cho phép bản thân hy vọng viễn vông. Bởi vì trên đời này vốn không có thứ gì là thuộc về ta cả. Kể cả sự sủng ái của Lâu.
Lúc không có Lâu, Phúc bá hoặc người của Phúc bá thường xuyên đến gây khó dễ cho ta. Bọn họ cho rằng miệng ta không thể nói, chỉ cần không lưu lại vết sẹo trên người, thì Lâu căn bản không thể nào biết được.
Nhưng ta cũng hiểu được, cho dù nếu Lâu biết được hết tất cả thì sẽ như thế nào, Hà rốt cuộc cũng vẫn là cừu nhân chí tử của gia tộc hắn.
Ta cũng không rõ bản thân có cái gì hấp dẫn được hắn, và có thể duy trì được bao lâu. Những hỉ nộ vô thường của Lâu, hắn có thể trong một đêm tha thứ hết cho ta, cũng có thể bất cứ lúc nào vứt bỏ ta như vứt một đôi hài cũ nát.
Đối với sự trừng phạt của Phúc bá, ta cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng. Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sắc mặt của hắn đối diện ngay trước mặt ta, chỉ hận không thể đem ta bầm thây vạn đoạn. Lâu thành lệ, những lúc Lâu vừa rời đi, thuộc hạ của Phúc bá sẽ lập tức đến đem ta mang đi.
Trên mặt đất trải dài đá vụn sắc nhọn, bắt ta chân trần dẫm nát trên mặt thôi ma. Hoặc những đêm tối trời giông bão, hắn lôi ta ra ngoài bắt quỳ gối trên ghế. Thậm chí còn đem ta vứt lên một chiếc thuyền nhỏ bị đục lỗ chỗ, đơn độc giữa hồ.
Ta cái gì cũng không nhìn thấy, hai ngày hai đêm, xung quanh chỉ có mờ mịt tiếng nước. Là ban ngày hay ban đêm, cũng không phân nổi. Trời vần vũ bổng nhiên đổ xuống một trận mưa lớn. Ta mơ hồ không nhớ nổi, là ta còn sống hay đã chết. Đây là nhân gian hay là địa ngục.
Đợi đến khi Lâu tìm được, ta đã toàn thân ướt đẫm cả người mềm nhủn gần như hấp hối. Vô lực để mặc hắn ôm vào trong ngực, lại thoáng thấy như được trở về nhân thế.
Ban đêm trong cõi mộng mơ màng nhìn thấy thân ảnh của Thân, lại nhập nhằng mơ hồ thành Lâu. Trong mộng ta đối diện với Lâu nói, ta không phải Hà, ta không phải Hà. Muốn nhìn một chút sắc mặt của Lâu, lại cố thế nào cũng không thấy rõ, tầng tầng lớp lớp mây mù bao phủ nhạt nhòa thân ảnh, người nọ lại hóa thành Thân, ta miên man thấy rằng là ta phụ hắn, ta từng ở trước hắn, đồng ý với hắn, nếu có bất cứ người nào hỏi ta là ai, ta sẽ trả lời ta là Hà......
Giật mình tỉnh lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Lâu đang ngồi bên cạnh định dùng tay lau những giọt mồ hôi trên trán, ngay lúc ngón tay vừa chạm vào ta, ta không khỏi lập tức co rúm lại.
Ôn nhu của hôm nay, đâu biết chừng ngày mai sẽ hóa thành bạo liệt.
Sáng sớm, Phúc bá lại dẫn người đến.
Lâu cũng không muốn làm nghịch ý hắn, mặc hắn để lại một nam hài có tên là Bách Hỉ.c