Chưởng quỹ nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, chau mày, giống như đang suy nghĩ lời của nàng là thật hay giả, ngừng một lúc lâu, con ngươi kia mới chậm rãi thu hồi lại tinh quang bắn ra bốn phía, thong thả ung dung nói: “Được, ta sẽ tin lời ngươi nói, tiểu nhị làm việc một tháng sẽ được hai bạc, bao ăn ở, ngươi làm hay không làm?”
“Có thật không?” Đoàn Cẩm Sơ mừng như điên ngước mắt, gật đầu nhiều lần cười ngây ngô, “Ta làm ta làm, bất quá, hai bạc này là bao nhiêu tiền a?”
“Hả?” Chưởng quỹ liếc nàng, hỏi ngược lại: “Ngươi không biết hai bạc là bao nhiêu? Không phải ngươi là kẻ ngốc chứ?”
“Ta. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ cứng họng, trợn mắt nhìn nửa ngày, mới kiêu ngạo hất cằm lên, “Ta mới không phải là kẻ ngốc!”
Chuyện cười! Nàng chỉ là không biết tiền ở cổ đại đổi làm sao!
“Được rồi, kẻ ngốc đều nói chính mình không có ngốc! Ngươi tên là gì?” Chưởng quỹ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn nàng, giọng nói có chút khinh thường.
“Ta tên là. . . . . . Đoàn Cẩm Sơ!” Chần chờ một chút, Đoàn Cẩm Sơ trả lời, dù sao mọi người trong cung đều kêu nàng là Tiểu Sơ Tử, cũng không biết tên thật của nàng, nàng trả lời như thế chắc không có chuyện gì đi.
“Được, sau này gọi ngươi là Tiểu Đoạn Tử!” Chưởng quỹ quyết địng gọn gàng, sau đó hô: “Tiểu Hắc Tử, mang Tiểu Đoạn Tử đi đổi xiêm y của tiểu nhị!”
“Phốc ——”
Đoàn Cẩm Sơ chỉ còn thiếu nước không đem thức ăn vừa ăn phun ra!
“Này, ngươi. . . . . .” Chưởng quỹ vội vàng tránh né, nhưng vẫn có một ít nước bọt phun ở trên quầy.
Đoàn Cẩm Sơ tức đến đỏ mặt, chất vấn: “Ông. . . . . Tiểu Đoạn Tử. . . . . Tiểu Đoạn Tử! Ông là muốn cho ta đoạn tử tuyệt tôn sao?”
“Ách. . . . . .” Chưởng quỹ bối rối, ngây cả người, mới lắc lắc đầu, “Không phải, ta là gọi thuận miệng, nếu không, gọi ngươi là Tiểu Sơ Tử đi!”
“Không được, tên gọi kia vừa nghe chính là gọi thái giám!” Đoàn Cẩm Sơ lập tức cự tuyệt, kêu Tiểu Sơ Tử nữa là muốn trong cung phái người tới bắt nàng sao? Đại não chuyển một cái, đưa tay đập trên quầy một cái, “Gọi ta là Đoàn ca!”
“Phốc ——”
Lần này là đến phiên chưởng quỹ và Tiểu Hắc Tử tiểu nhị của quán phun nước bọt!
“Tiểu huynh đệ, có muốn ta gọi ngươi là Đoàn gia luôn không?” Mặt mày chưởng quỷ đầy hắc tuyến, lấy khăn tay ra lau lau khóe miệng, vừa tức lại vô lực hỏi.
“Ách. . . . . .” Khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ co quắp, nhìn thấy Tiểu Hắc Tử đang nén cười, nhếch miệng lên, bày ra một khuôn mặt tươi cười, “Hắc hắc, không, không cần khách khí như thế.”
“Rốt cuộc gọi ngươi là cái gì?” Chưởng quỹ nổi giận, lên tiếng quát: “Nếu không phải nhìn thấy dung mạo của ngươi không tầm thường, làm tiểu nhị có thể làm cho tâm tình của khách thoải mái, ta mới không thèm nhận một kẻ ngốc như ngươi!”
Đoàn Cẩm Sơ kinh sợ rụt cổ lại, nuốt nước bọt một cái, cũng không dám cãi lại, nhưng mà không thể nào gọi là Tiểu Sơ Tử và Tiểu Đoạn Tử được, con ngươi nhanh chóng chuyển động, đang suy nghĩ, chưởng quỹ không nhịn được, cáu kỉnh thúc giục: “Nhanh lên một chút! Nếu không thì ngươi cút ngay cho ta!”
“Không cần!” Đoàn Cẩm Sơ nôn nóng, lại bật thốt lên: “Áo Đặc Mạn! Gọi ta là Áo Đặc Mạn được rồi!”
Vừa nói xong thì nhìn thấy chưởng quỹ và Tiểu Hắc Tử ngây ra ở một bên, bản thân Đoàn Cẩm Sơ cũng ngây ra, kháo, nàng nói cái gì thế a! Dù thế nào, gọi Mĩ Dương Dương nghe cũng mạnh mẽ hơn thế này a, thế nhưng. . . . . .
“Được! Tên này có sáng ý! Áo. . . . . . Đặc Mạn? Chỉ là có hơi là lạ.” Chưởng quỹ khen xong, lại rối rắm nhíu chân mày, Tiểu Hắc Tử thấy thế, trên khuôn mặt đen hiện ra nụ cười, “Áo Đặc Mạn, cái tên này của ngươi với ngươi đều rất quái lạ, ha ha, đi thay đồi với ta thôi.”
Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được siết chặt quả đấm, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Hắc Tử, cắn chặt hàm răng, “Được, cám ơn Tiểu Hắc Tử ca!”