Đoàn Cẩm Sơ khóc không ra nước mắt, ngước mắt, đối mặt với mặt của Tiêu Nhược Vân, cười so với khóc còn khó coi hơn, “Không có sao, đầu có chút choáng, đại khái là do đói.”
“Cái gì? Đã bao lâu muội chưa ăn cơm rồi hả?” Sắc mặt Tiêu Nhược Vân lập tức biến đổi, vội đưa tay ôm lấy hông của Đoàn Cẩm Sơ, để cho nàng tựa vào trên người của hắn rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Sao thân thể muội yếu như vậy, như thế sao được? Muội không phải là từ Bát vương phủ đi ra ngoài sao? Tên Bát vương gia kia lên cơn chuyện gì thế? Chẳng lẽ phạt muội không cho phép muội ăn cơm?”
“Ách. . . . Không phải.” Đoàn Cẩm Sơ hạ mí mắt xuống, nghĩ đến Sở Vân Hách, phản xạ có điều kiện lập tức đẩy Tiêu Nhược Vân ra, liếc hắn một cái, nhanh chóng đi đến phía trước, hơi nhếch môi.
Nàng một chút cũng không muốn nhớ lại tên nam nhân trở mặt vô tình đó, nàng hận chết hắn! Sơ Vân Hách, tốt nhất là ngươi nên bệnh chết! Người nào quan tâm ngươi, người nào chú ý ngươi, người đó chính là khốn kiếp!
Trên mặt Tiêu Nhược Vân hiện lên một chút kinh ngạc, kinh ngạc nhìn bóng lưng của Đoàn Cẩm Sơ, trong nháy mắt, hắn không thể tin được đây chính là Cẩm nhi, đờ đẫn mấy giây, hắn lập tức bước nhanh đuổi theo, một tay kéo lấy cánh tay của nàng, cả người nghiêng qua ngăn nàng lại, rất là không vui chất vấn, “Cẩm nhi, tại sao muội lại xa cách ta?”
“Huynh, không phải là. . . . . . . Ta là. . . . . . .” Tâm trạng của Đoàn Cẩm Sơ bị nhiễu loạn, kinh ngạc nhìn gương mặt khó chịu của Tiêu Nhược Vân, chậm chạp một tí, mới đột nhiên nhớ lại thân phận cùng tình cảnh bây giờ của nàng, vội vàng hiện ra khuôn mặt tươi cười, suy nghĩ tìm từ nói: “Không thể nào, sư huynh, huynh đã hiểu lầm, ta là tức giận Bát vương gia kia, ta làm hạ nhân hầu hạ hắn, hắn lại còn mắng ta, thật, thật TMD* là một cầm thú!”
*TMD: đây là từ chửi tục.
Tiêu Nhược Vân lập tức nhíu mày, “Cẩm nhi, muội. . . . . Một cô nương sao có thể nói tục? Cầm thú? Tên Bát vương gia kia khi dễ muội sao? Hắn phát hiện muội là nữ nhi rồi sao?”
“Không biết, ta, ha ha. . . . . . Ta không sao, trong lòng ta chỉ là có chút không thăng bằng, sư huynh, đi nhanh đi, ta thật sự là đói đến mức muốn hôn mê rồi!” Đoàn Cẩm Sơ cười khúc khích một tiếng, nói vài ba lời, rồi làm ra một vẻ mặt sắp té xỉu.
Tiêu Nhược Vân quả nhiên sốt ruột, vội cầm tay của nàng bước nhanh đi về phía nhà chính, nàng cũng không cự tuyệt nữa, để tránh cho Tiêu Nhược Vân hoài nghi cái gì, dù sao, nàng căn bản không hiểu rõ chủ nhân trước kia của thân thể này cùng Tiêu Nhược Vân đã phát triển đến một bước kia chưa, cho nên. . . . . .
Vào phòng, Hà Linh và Lộ Phi Dương đã ngồi ở trước bàn, bốn mặn một canh, đã bày đũa dọn xong tất cả chờ bọn họ, lúc bước vào cánh cửa, Tiêu Nhược Vân nhỏ giọng nói: “Cẩm nhi cẩn thận.”
Lần đầu tiên được người khác che chở săn sóc như vậy, trong lòng Đoàn Cẩm Sơ nong nóng, nghiêng mặt đi thản nhiên cười, “Ta không sao, thật cảm tạ sư huynh.”
“Ha ha.” Tiêu Nhược Vân cười ấm áp, vịn vào bả vai nàng, đỡ nàng đi vào trước bàn ngồi xuống, lại nhận được vẻ mặt chế nhạo của Lộ Phi Dương, khẽ cười nói: “Sư muội ở Bát vương phủ bị chọc tức, bây giờ lại đói muốn xỉu, ta sợ muội ấy đi không vững mới đỡ, đệ không cần phải dùng ánh mắt ấy nhìn ta.”
“Đại sư huynh, cái gì ta cũng không nói a! Sư muội cùng ngươi. . . . . . Ha ha, người nào mà không biết a! Không cần giải thích.” Lộ Phi Dương cười trêu ghẹo nói, ánh mắt lại nhìn hai người với biểu tình ‘đã biết tất cả’, làm cho Đoàn Cẩm Sơ lập tức đỏ mặt, bất mãn kháng nghị nói: “Nhị sư huynh, không cho phép huynh nói bậy!”
“Ha ha ha, mau mau ngồi xuống dùng bữa đi, muội không thể té xỉu, nếu không đại sư huynh sẽ vội chết a!” Lộ Phi Dương bới cơm cho bọn họ, cười to không dứt.
Hà Linh nghiêm mặt, đột nhiên đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, bỏ lại lời nói: “Mọi người ăn trước đi, ta đi ra ngoài một chút.”