Trong một sân đâu đó, Hôi Lang vội vàng đi vào hậu viện, thấy chủ tử đang ngồi ở uống trà nơi đó, lập tức tiến lên hành lễ.
"Chủ tử, theo thuộc hạ tra xét biết được, Quỷ Y trong Lục Đạo thành tám chín mươi phần trăm là giả mạo."
Diêm Chủ nhìn hắn một cái, nói: "Sao lại nói như thế?"
"Thời gian xuất hiện không đúng, Quỷ Y này đã xuất hiện bảy ngày trước trong Lục Đạo thành, nhưng lúc ấy, Quỷ Y khác vẫn còn ở trong lâu chúng ta. Vì thế, Quỷ Y này là kẻ giả mạo."
"Nếu là giả mạo, hãy tìm cơ hội vạch trần hắn." Diêm Chủ nói giọng vững vàng, dừng lại một chút, hỏi tiếp: "Phía bên chợ đen cũng không có tin tức về hắn hay sao?"
Hôi Lang ngẩn ra một chút, sau khi ý thức được "hắn" trong miệng chủ tử là chỉ Quỷ Y, lúc này mới nói: "Trước mắt vẫn không có tin tức, nhưng thật ra tuỳ hầu bên người Quỷ Y sau khi nghe thấy tin tức về Quỷ Y ở đây, cũng tới đây theo người chợ đen."
Vẫn không có tin tức của nàng? Nàng đã trốn đi đâu?
Diêm Chủ suy nghĩ trong lòng, ngón tay gõ nhẹ ở trên bàn đá, nhấp môi, hơi nhíu mày lại, khiến Ảnh Nhất và Hôi Lang một bên nhìn nhau, không hẹn mà cùng cúi rũ đầu xuống.
Chủ tử đã mặc kệ vứt hết sự tình ở trong Diêm Điện, vừa nghe có tin tức của Quỷ Y đã lập tức tới đây. Để ý như vậy, nếu như đối phương là nữ tử bọn họ nhất định thực sẽ rất vui. Nhưng cố tình, Quỷ Y là nam! Lại là một kẻ hủy dung. Làm thế nào bọn họ có thể vui vẻ được đây?
Hôi Lang nghĩ nghĩ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diêm Chủ một cái, cẩn thận kiến nghị: "Chủ tử, cảnh đêm Lục Đạo thành được xem là tuyệt nhất, không bằng, đi ra ngoài đi dạo?"
"Ân." Diêm Chủ lên tiếng, phất quần áo một cái, đi ra bên ngoài.
Ảnh Nhất và Hôi Lang thấy thế, vội vàng đi theo phía sau.
....Edit & Dịch: Emily Ton....
Theo bóng đêm buông xuống, các cửa hàng khách điếm và tiệm rượu hai bên đường đều lần lượt sáng đèn. Những chiếc đèn lồng bất tận đốt sáng toàn bộ bóng đêm đen nhánh, giống như những ngôi sao dưới bầu trời đêm, loá mắt mê người.
Người đến người đi trên đường cái, kết bạn nhóm ba nhóm năm đi lại với nhau, từng cặp đôi nam nữ, cùng với nhóm hài đồng chơi đùa chạy vội ở trên đường phố, trên mặt toàn là tươi cười sung sướng. Giọng hét rao to của người bán hàng rong, tiếng đón tiếp của tiểu nhị trong các khách điếm. Vô số âm thanh hỗn tạp trộn lẫn với nhau, hình thành một cảnh náo nhiệt và phồn hoa nhất.
Ngay trên đường phố náo nhiệt này, tại một quán nhỏ không mấy ấn tượng, Phượng Cửu mặt một bộ quần áo màu trắng đàn ăn một bát mì đỏ từ dầu nóng và cay. Cay đến nỗi mồ hôi đã chảy ra trên trán nàng không ít. Một đôi môi đỏ cũng bởi vì dầu cay đã chuyển sang màu đỏ, thật sự rất động lòng người, khiến cho vài tên nam tử một bên đang cùng ăn một cái bánh mì và một vài nữ tử đều không thể không nhìn xem ngây người. 1
"Lão bản, thêm một bát nữa!" Nàng cất giọng kêu lên, đẩy bát súp cay còn dư lại sang một bên, rót ra chén nước để uống.
Vốn dĩ chỉ nghĩ nếm thử một bát mỳ cay nghe nói là nổi danh ở địa phương này, ai ngờ ăn xong một bát mỳ cay lại gợi lên sự thèm thuồng, nàng lại gọi thêm một bát.
"Tới liền! Bát mỳ cực nóng, công tử hãy cẩn thận." Nằm tử trung niên thét to, bưng lên một bát mỳ thứ hai.
Phượng Cửu di chuyển chiếc đũa, tiếp tục ăn lần nữa. Những người bên cạnh nhìn thấy hắn không hề sợ cay, ăn tiếp một bát tiếp theo, cũng đành phải nuốt nuốt nước miếng, kêu theo: "Lão bản, ta cũng muốn thêm một chén nữa!"
"Ta cũng muốn thêm một chén nữa!"
Thấy thế, lão bản cười đến nỗi hai mắt đều không thể nhìn thấy, vội vàng gọi người bưng lên, cuối cùng, lại đưa một đĩa ăn sáng cho Phượng Cửu: "Đây là món ăn sáng do nhà chúng ta tự làm, muốn đưa cho công tử nếm thử."
"Được, đa tạ......"
Nàng ngẩng đầu cười, nói lời cảm tạ, nhưng lời nói còn chưa nói xong, khóe mắt đã thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Nàng sợ tới mức lập tức lấy tay chống đỡ, nửa ghé vào trên bàn.