Bên kia, Phượng Cửu vào khách điếm, kêu lên: "Tiểu nhị! Mang tới vào món ăn ngon nhất, cùng với một bầu rượu!"
"Xong ngay!" Tiểu nhị tiếp đón khách nhân giương giọng đáp lời, mang theo ấm nước tươi cười đầy mặt đi tới: "Khách quan, uống ly trà trước, rượu và thức ăn lập tức sẽ được đưa lên."
Phượng Cửu vốn ngồi dựa cửa sổ ở vị trí lầu một, nhưng mà, khi ánh mắt vô tình liếc ra bên ngoài, rồi lại nhìn thấy con ngựa béo phì đang nhìn trái nhìn phải trên toàn bộ con đường, nàng sợ tới mức vội vàng chuyển mình về phía sau.
Mãi đến khi, con ngựa béo phì ở bên ngoài đã rời đi, lúc này nàng thở phào nhẹ nhóm và lẩm bẩm: "Thật sự tà môn, vì sao cứ đi theo một đường không bỏ?"
Nàng nâng chung trà lên và thổi nhẹ thổi trên chén trà nóng, khi đang uống, lập tức nghe truyền đến một động tĩnh bên ngoài cửa sổ.
"Xuy!"
Nàng quay đầu vừa thấy, lập tức kêu lên: "Oa!" Chén trà trong tay nhất thời bị nghiêng đổ xuống, nước trà tràn ra một bàn.
Chỉ thấy Lão Bạch không biết khi nào đã đi vào chỗ cửa sổ, đang thò đầu hướng về phía nàng phun ra hai luồng hơi thở, miệng ngựa tách ra như muốn cười toe toét, thỉnh thoảng còn phe phẩy đuôi ngựa cùng với lắc mông, phảng phất như đang muốn nói: [Nhìn xem, ta đã tìm được ngươi lần nữa.]
"Thật đúng là âm hồn không tan!"
Nàng trừng mắt, thấy con ngựa béo phì nhấc hai móng chân trước nhảy về phía trước, trực tiếp ghé vào khoảng trống bên chỗ cửa sổ, cứ như vậy nhìn chằm chằm xem nàng, rước lấy tiếng cười khúc khích từ đám người chung quanh.
"Đây là ngựa nhà ai? Thật là béo!"
"Trên đầu con ngựa này còn sừng dài mọc lên nữa! Giống như không phải ngựa thường."
"Các ngươi nhìn con ngựa này xem, còn học được cách bò cửa sổ!"
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Nghe tiếng nhạo báng từ phía mọi người, chủ quán lại nổi giận đùng đùng chạy tới: "Đây là ngựa nhà ai? Còn để người làm ăn buôn bán hay không? Mau dắt đi, nhanh dắt đi!"
Tiện đà, lại nói lời xin lỗi Phượng Cửu: "Vị khách quan này, thật sự xin lỗi, cũng không biết ngựa nhà ai chạy ra quấy nhiễu khách quan, nếu không như vậy đi! Thỉnh ngươi lên trên lầu hai ngồi đi?"
"Không cần không cần, ta an vị nơi này."
Phượng Cửu vẫy vẫy tay nói, đã thấy một nam tử trẻ tuổi chạy tới từ trong đám người, thở hổn kêu lên: "Là ngựa của ta! Là ngựa của ta!"
Nam tử trẻ tuổi thở hổn hển chạy tới, vội vàng dắt lấy ngựa béo và tức giận mắng: "Tức chết ta! Lão Bạch! Ta... ta nhất định phải bán ngươi đi!"
"Ta sẽ mua nó!" Phượng Cửu thưởng thức cái ly trên bàn, nhìn một người một ngựa, nói.
"A? Cái... cái gì?" Nam tử trẻ tuổi sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Nàng cong cong môi, nói: "Ta nói ta mua, ngựa này ngươi bán thế nào? Không phải muốn bán sao? Ngươi chỉ có thể bán nó cho ta."
"Điều này.... điều này......"
Nam tử trẻ tuổi tử gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Thật ra ta chỉ nói thế thôi, muốn mắng nó mà thôi, ta không muốn bán nó."
"Con ngựa này rõ ràng thực sự thích ta, ngươi nhìn xem, nó đều đã đuổi theo ta một đường, dù sao ngươi cũng thuần thể không phục nó, bán nó cho ta không phải vừa lúc hay sao?" Nàng nhìn con ngựa béo nằm bò nơi cửa sổ, nhướng mày lên, khóe môi gợi lên một nụ cười tà mị.
"Lão Bạch, ngươi nói đúng không? Ngươi cũng muốn đi theo ta, đúng không?"
"Tê!"
Lão Bạch ngẩng đầu lên hí một tiếng, vừa nhấc chân sau lập tức đá về phía nam tử trẻ tuổi.
Thấy vậy, Bách Hiểu nhanh chóng thối lui, sắc mặt đỏ lên, cũng không biết là đỏ bừng hay là xấu hổ. Sau đó đánh xuống mông ngựa, tức giận mắng: "Lão Bạch! Ngươi là gia hỏa thấy sắc quên bạn! Hắn là nam, không phải là nữ, ngươi kích động làm quái gì vậy!"
Thấy một màn như vậy, Phượng Cửu nhịn không được cười ha hả, nói: "Ài, bạn đầu thật sự vốn không thích nó, hiện tại càng nhìn càng thích thì làm sao bây giờ?"
Lão Bạch vừa nghe lời này, mông ngựa bắt đầu lay động, một bộ dáng hưng phấn dâng lên mặt ngựa, đầu lưỡi uốn cong, lại muốn liếm về phía nàng.