“Trương Hạo, dừng tay!”
Biến cố đột ngột xảy ra làm cho mọi người đều ngây người, Phượng Thiên khẩn cấp quát lên một tiếng. Song Trương Hạo lúc này lại hệt như dã thú mất đi lý trí, điên cuồng hướng về phía Phượng Nguyệt Hi mà công kích.
Phượng Nguyệt Hi cắn chặt răng, linh khí tán loạn khiến cơ thể nàng trở nên vô lực, đừng nói là vận chuyển võ kỹ cho dù di chuyển cũng là điều vô cùng khó khăn.
Nhưng đúng lúc Trương Hạo chạm đến Phượng Nguyệt Hi, một đạo linh quang chợt lóe lên, bả vai bị người mạnh mẽ kéo lại. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã thấy một cỗ kiếm khí mang theo phong bạo chém về phía Trương Hạo, khi kiếm ảnh rơi trên người hắn, từng đạo hàn quang lạnh như băng lấp lóe, thân hình Trương Hạo dưới vô số ánh mắt kinh hãi trực tiếp bị đánh bay ra ngoài đại sảnh.
Đám người nhìn không rõ Trương Hạo còn sống hay đã chết, đại sảnh lại một lần nữa yên tĩnh. Chỉ trong chốc lát, những ánh mắt như tràn ngập kinh sợ đều hướng nhìn lên nam nhân mặc bạch y.
Một màn này xảy ra quá nhanh, Phượng Nguyệt Hi không khỏi ngây người, khi nhìn đến nam nhân trước mặt, tâm tình nàng mới buông lỏng.
Nam nhân anh tuấn có bộ dáng giống đến bảy phần so với phụ thân, nếu phụ thân mang theo ba phần cương huyết trên chiến trường thì người trước mặt lại mang theo ba phần tiêu diêu tự tại.
“Kiếm khí! Xem ra thực lực của hắn lại tăng lên không ít.” Nhẹ nhàng hút vào một ngụm khí lạnh, Phượng Chấn Vũ trong lòng đầy rung động lẩm bẩm nói, hắn phi thường rõ ràng, tu luyện được kiếm khí khó khăn đến mức nào.
“Nguyệt Nhi con có bị thương không?” Phượng Thiên gấp gáp từ trên đi xuống, hai bàn tay nắm chặt bả vai nữ nhi, giọng nói thập phần quan tâm.
Phượng Nguyệt Hi sững người, nhất thời còn chưa quen thuộc nàng có chút ngượng ngùng lắc đầu đáp.
Phượng Thiên thấy vậy mới thoáng yên tâm, xác định nữ nhi không có thương tổn hắn mới quay sang đối với Phượng Tiêu Dao mở miệng nói.
“Tứ đệ may mắn có ngươi nếu không Nguyệt Nhi chỉ sợ cũng dữ ít lành nhiều…”
“Không có gì.” Nói xong, Phượng Tiêu Dao xoay người trở lại ghế ngồi của mình, thần sắc đạm mạc dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đối với tứ thúc Phượng Tiêu Dao, Phượng Nguyệt Hi luôn cảm thấy tò mò, dựa theo kí ức của nàng, tựa hồ nàng đối với tứ thúc cũng không có bao nhiêu thân thuộc.
Tứ thúc trời sinh si mê kiếm đạo, ba tuổi bắt đầu luyện kiếm, mười hai tuổi thanh danh đã lan truyền khắp Nguyệt quốc, đến mười tám tuổi đã được mọi người ca tụng đệ nhất kiếm đạo của đông thổ, thiên phú như vậy so với Phượng Thiên năm đó chỉ có hơn chứ không kém, nếu không phải tứ thúc mấy năm nay vô cùng điệu thấp, hành tung cũng thập phần bí ẩn chỉ sợ vị trí đệ nhất thiên tài của phụ thân cũng phải lung lay. Tuy nhiên ngoại trừ kiếm đạo, Phượng Tiêu Dao đối với mọi thứ đều không ham muốn, cả người quái đản mỗi lần nói chuyện không vượt quá ba từ, ngoại trừ phụ thân trong phủ cũng không có ai đối với tứ thúc thân thuộc.
Phượng Thiên cười khổ một tiếng, cũng không để bụng, dù sao tính cách của hắn xưa nay đều như vậy có thể ra tay giúp đỡ Nguyệt Nhi đã là chuyện vô cùng kì lạ.
“Tỉ thí kết thúc, Nguyệt Hi giành được chiến thắng.” Phượng Thiên dứt lời, ánh mắt rơi trên đám đệ tử lạnh lùng quát lớn: “Trương Hạo vi phạm tỉ thí, cách chức đệ tử Phượng gia, bắt đầu từ hôm nay phạt bế quan ba tháng!”
Đám người nghe vậy đều không hẹn cảm thấy kinh sợ, phạt bế quan thì thôi đi không tính là quá nặng nhưng cách chức đệ tử Phượng gia thân phận so với hạ nhân trong phủ có khác gì nhau. Lần này gia chủ xem ra không hề có ý định nương tay, chỉ đáng thương Trương Hạo khi dễ ai không khi dễ lại động đến Tam tiểu thư.
“Nhị đệ phế bỏ vị trí đệ tử của hắn, như vậy không phải có chút nặng sao?” Phượng Chấn Vũ nhìn về phía Phượng Thiên lớn tiếng hỏi, dù sao Trương Hạo cũng là người hắn mang đến nếu mặc kệ Phượng Thiên xử lí thì địa vị trong gia tộc của hắn cũng phải thấp đi không ít.
“Trương Hạo vi phạm quy tắc của tỉ thí, ta làm như vậy có gì là không đúng, hay đại ca cho rằng quy tắc trong gia tộc chỉ cần một đệ tử cũng có thể tùy tiện phá bỏ?” Thanh âm băng lãnh vang vọng khắp đại sảnh, khiến cho mọi người đều không dám phát sinh dị nghị.
Ánh mắt Phượng Chấn Vũ rung một cái, còn muốn nói điều gì, nhưng bị Phượng Thiên thoáng cắt đứt, nghiêm túc nói: “Đại ca, ngay từ đầu ta vì tôn trọng ngươi nên mới đáp ứng tỉ thí, còn lần này ta nhất định sẽ không nhân nhượng, hơn nữa may mắn Trương Hạo không có đả thương Nguyệt Nhi nếu không kết quả cũng không chỉ đơn giản như vậy.”
Nói xong, mặc kệ vẻ mặt khó coi của Phượng Chấn Vũ, ánh mắt một mực hướng về phía Phượng Nguyệt Hi, Phượng Thiên từ trong giới chỉ lấy ra một khỏa đan dược cẩn thận đưa cho nàng.
Vừa nhìn đến đan dược trong tay, Phượng Nguyệt Hi đáy lòng bỗng xuất hiện một dòng nước ấm, âm thầm chảy.
Hồi Xuân đan? Phụ thân cư nhiên lại đem cho nàng đan dược nhị giai cao cấp, lần trước lấy được từ trong tay Tư Hàn Liệt một khỏa đan dược chỉ cần trông thấy sắc mặt của hắn là đủ biết đan dược trong tay nàng có bao nhiêu quý giá.