Hạ Chi Vân tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền, mỗi khi có tiết học đều cáo bệnh xin nghỉ. Trong đợt thi trước cô cũng đã dành được hạng 4 nên các lão sư cũng không đốc thúc cô quá nhiều.
Lôi Chi Kỳ nhận ra tình trạng bất ổn của cô, thấy cô đến cơm cũng không màn đến nữa liền tới hỏi thăm. Kết quả là chứng kiến cô khóc bù lu bù loa một trận:
- “Ta khổ quá mà! Ông nói xem, ta nên chọn lương tâm hay chọn tính mạng của mình đây?”
Chi Vân lấy bả vai hắn làm điểm tựa cứ thế khóc thấm ướt cả một mảng trên y phục màu vàng nâu của hắn.
Hắn thấy cảnh này thì như bị đóng băng, trước đây cô có trách phạt hay làm gì hắn đều không sợ. Nhưng không hiểu sao từ lúc mất trí nhớ, động tý là cô lại rơi nước mắt, không ngờ là chiêu này lại khiến hắn không dễ chịu chút nào.
Hắn cũng chỉ biết vụng về vỗ vỗ đầu cô, dỗ cô nín, giống như một người cha đang dỗ con gái vậy:
- “Thôi thôi cô đừng khóc nữa, nói cho ta biêt rốt cuộc là chuyện gì?”
- “Còn chuyện gì nữa chứ? Một bên là Thế Long dịu dàng quân tử anh tuấn, một bên là Tuyết Cảnh Nguyệt lạnh lùng ác độc băng giá. Làm tổn thương Thế Long thì lương tâm không cho phép, mà làm trái ý Tuyết Cảnh Nguyệt thì tính mạng giữ không xong…”
Chi Vân ủ rũ nói cho hắn biết, Chi Kỳ cũng đã hiểu sơ sơ, quả thực ngay cả hắn đang nhìn thấu mọi việc cũng không thể chọn chứ nói chi là cô.
Cho nên nhắc tới vấn đề này, hắn chọn cách im lặng.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng động lớn khiến cả hai đều giật mình, theo sau đó là tiếng hỗn loạn đánh nhau.
Bên ngoài tất cả các đồng môn đang trong giờ luyện kiếm, bỗng nhiên đám yêu quái kéo đến nhiều vô kể.
Trên bầu trời xuất hiện những đám mây đen, chỉ trong vòng một cái chớp mắt đã biến bầu trời ngập nắng ban ngày chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng quỷ dị phát ra từ mấy những quả cầu tuyết mà bọn yêu quái tấn công vào kết giới Tiên môn.
Gió bắt đầu nổi lên không ngừng, nhiệt độ không ngừng hạ thấp.
Ngay lập tức dưới sự chỉ đạo của Ánh Di lão sư, mọi người cùng hiệp lực thi chuyển thuật phát giữ vững kết giới.
Ánh Di Lão Sư lên tiếng:
- “Bọn chúng tới đây là muốn lấy thần kiếm!”
- “Tại sao bọn chúng lại muốn lấy thần kiếm để làm gì chứ. Mà tại sao bọn chúng lại có thể phát hiện ra thần kiếm của Thế Long đang đây?”
Vũ Thanh thắc mắc, đây cũng chính là câu hỏi mà mọi người đều không thể giải đáp. Không ai biết được mục đích thật sự của bọn chúng là gì.
Nhưng điều kỳ lạ là bọn yêu quái này lại sử dụng được sức mạnh hàn băng, công lực tuy không mạnh nhưng số lượng rất đông khiến kết giới bị mở ra một lỗ hổng.
Thế Long tuy có linh lực vượt trội nhưng là thuỷ mệnh, hiện tại cũng chỉ là người phàm trần nên linh lực không thể khống chế được linh lực hàn băng.
Mọi người cùng nhau chống đỡ, nhưng dường như sức mạnh hàn băng của bọn yêu quái càng ngày càng mạnh.
Ánh Di lão sư không thể chống đỡ được nữa, trong miệng chảy ra một ngụm máu. Kết giới vốn chỉ mới được Lôi Chi Kỳ cùng với Ánh Di tái tạo lại, chưa thực sữ vững chắc, nên sau đó kết giới liền hoàn toàn bị phá vỡ, mọi người bị chịu một lực phản phệ lại mà văng ra bất tỉnh.
Thế Long, Vũ Thanh và Đại Châu cũng bị tổn thương nội lực không thể đứng dậy.
Ngay lúc bọn chúng định tiến vào lại bị một lực cản lại, là Lôi Chi Kỳ đã xuất hiện ngăn chặn bọn chúng.
Lôi Chi Kỳ dùng linh lực tập hợp lôi kiếp, trên bầu trời liên tiếp xuất hiện những tia sét, lúc này hắn không còn vẻ nhởn nhơ, nét mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Chi Vân theo sau cũng chạy đến đỡ đám người Thế Long đứng dậy, sau đó tiến đến đỡ Ánh Di.
Lôi Chi Kỳ bỗng nhiên nói lớn:
- “Ánh Di, cô mau dùng Phong thuật tạo thành lốc xoáy nhốt hết bọn chúng vào một chỗ.”
Ánh Di nhận được sự chỉ đạo của Chưởng Môn lập tức vận công tích tụ gió tạo thành một cái vòi rồng lớn giữa trời.
Tuy nhiên linh lực vẫn chưa đủ để hút bọn yêu quái vào trong, thấy thế Thế Long liền truyền linh lực cho Ánh Di lão sư. Vũ Thanh, Đại Châu và cả Chi Vân cũng ra sức hợp lực truyền linh lực qua cho bà ấy.
Linh lực dồi dào, vòi rồng trên trời đen âm u cũng càng ngày mạnh hơn, từng tên yêu quái bị hút vào rồi dần dần tất cả yêu quái đều bị nhốt trong đó không thể thoát.
Nhận thấy thời cơ đã đến, trên bầu trời mây đen quây lại, Lôi Chi Kỳ vung tay một cái, lôi kiếp đánh thẳng xuống bọn yêu quái.
Mây đen tan ra, vòi rồng cũng tan hết, bầu trời trở lại trong xanh, ánh nắng len lõi chiếu vào Tiên Môn.
Bọn yêu quái cũng hoàn toàn bị đánh cho tan thành mây khói. Nhưng Ánh Di cùng với đệ tử trong Tiên Môn lại bị thương nặng.
Lôi Chi Kỳ chữa thương cho mọi người, Chi Vân cũng giúp một tay băng bó vết thương ngoài da cho những người khác, trong đó có cả Thế Long.
Thế Long nhìn cô chằm chằm khiến cô cảm thấy khó thích nghi, liền nhanh chóng băng bó cho xong rồi ra ngoài.
Cô vừa nhìn lên bầu trời vừa đăm chiêu suy nghĩ, bây giờ sự nan giải trong lòng càng ngày càng phức tạp hơn.
- “Bọn yêu quái sử dụng hàn băng!”
Bỗng giọng nói của Chi Kỳ phát ra từ đằng sau, cô quay lại nhìn hắn rồi lại nhìn lên bầu trời, lên tiếng hỏi:
- “Trên đời này người có linh lực hàn băng mạnh nhất là Tuyết Cảnh Nguyệt phải không?”
- “Phải! Cô đang nghi ngờ hắn có liên quan đến yêu quái?”
Chi Vân lắc đầu:
- “Không! Tuyết Cảnh Nguyệt nhất định không liên quan đến, linh lực của Tuyết Cảnh Nguyệt có thể ngưng băng trở thành vũ khí. Ta đã từng thấy phi tiêu băng rồi. Nhưng bọn yêu quái này lại chỉ có thể ngưng thành quả cầu tuyết, linh lực không phải chỉ là không đủ, mà còn hoàn toàn khác xa. Tuy bọn yêu quái có cùng linh lực hàn băng, nhưng ta thấy có vẻ đây không phải là sức mạnh vốn có của bọn chúng.”
Lôi Chi Kỳ nghe lời của cô nói cũng chợt hiểu ra, hắn nhận ra điều bất thường:
- “Ý cô nói là bọn chúng học lén thuật pháp của Cảnh Nguyệt?”
Chi Vân gật đầu:
- “Lần đó ở trong hang động của bọn chúng ta phát hiện bọn chúng bắt người của Ma Giới về để luyện họ thành yêu quái. Ngoài ra còn có rất nhiều người nhân giới nữa. Có lẽ thần kiếm có thể giúp bọn chúng gia tăng sức mạnh đề luyện yêu tà. Còn nữa, ta từng thấy người ra lệnh bọn chúng là một nữ nhân.”
Lôi Chi Kỳ lúc này nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.
Thật ra hắn đã sớm biết rằng không phải do Tuyết Cảnh Nguyệt đứng sau, nhưng mọi thứ xảy ra đều liên quan đến hắn, nhất thời hắn chưa biết phải nói như nào để mọi người không chĩa mũi kiếm về phía Tuyết Cảnh Nguyệt.
Lại không ngờ là Chi Vân có thể nhìn ra được thủ thuật trộm lén học linh lực hàn băng của bọn yêu quái, quả thực hắn cũng có vài phần bội phục, mặc dù mất trí nhớ đầu óc cũng đỡ giản hơn nhiều nhưng suy cho cùng cô vẫn rất thông minh.
Lôi Chi Kỳ cảm thán:
- “Đúng rồi ha, Tuyết Cảnh Nguyệt nếu hắn đã ra tay thì cần gì ném đá giấu tay, đó không phải phong cách của hắn. Phượng…À Chi Vân, bình thường nhìn cô ăn hại mà sao nay thông minh đột biến vậy?”
Chi Vân cảm thấy lời nói của Chi Kỳ không mấy thiện cảm, liền đưa tay kéo lỗ tai của hắn lên:
- “Ông nghiêm túc dùm ta được không? Bây giờ còn thời gian để ông đứng đây chế nhạo ta sao. Sao không đi tìm tung tích ẩn náu của bọn yêu quái đó đi!”
- “Đau đau đau, cô bao buông ra…”
Chi Vân miễn cưỡng buông tay, hắn liền khôi phục vẻ tự cao tự đại, khoe khoang nói:
- “Ta là ai hả, Lão Lôi ta đã biết cách tìm ra nơi bọn chúng ẩn náu rồi.”
Chi Vân tỏ vẻ không tin, hắn liền kéo cô đi theo hắn.
——-
Ở giữa phiên chợ, hai người họ mặc y phục màu đen, chính là y phục ở Ma Giới đi dạo giữa phố.
Hạ Chi Vân vừa đi vừa thắc mắc:
- “Ông đưa ta ra đây để làm gì? Không phải nói đi tìm nơi ẩn trú của bọn chúng sao? Còn lấy đồ người của Ma Giới cho ta mặc chi nữa”
Lôi Chi Kỳ ra vẻ cao siêu, dõng dạc trả lời:
- “Không phải cô nói bọn chúng bắt người Ma Giới sao?. Bây giờ chúng ta giả làm người của Ma Giới, nếu bị bắt coi như tìm ra nơi ở bọn chúng?”
- “Vậy tại sao không giả làm người Nhân Giới?”
- “…”
- “Còn nữa không phải nói ta là người của Ma Giới sao, tại sao ta còn cần phải giả?”
- “…”
- “Ấy mà tại sao ông lại dắt ta theo, một mình ông đi thôi là được rồi.”
Lôi Chi Kỳ còn đang tự hào về bản thân thông minh, ngờ đâu bị cô mấy câu hỏi dồn dập đều không thể trả lời. Lúc này may mà hắn còn đeo vòng Linh Thú trên tay chứ không đã không nể nang mà cho cô một trận.
Hắn dừng bước chân, cố gắng nghĩ ra lý do cho đỡ mất mặt, cũng tự hỏi bản thân sao phải đánh một vòng lớn chi cho mệt, còn phải mất công đi lấy trộm đồ từ Ma Giới.
Hắn chỉ còn cách đổi chủ đề, biến ra một thanh thần kiếm. Chi Vân tỏ vẻ ngạc nhiên:
- “Đây là…”
- “Vũ Lôi thần kiếm. Ngạc nhiên lắm phải không?. Sẽ không ai nghĩ tới Vũ Lôi kiếm nằm trong tay ta, Tuyết Cảnh Nguyệt hắn có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ đâu. Haha”
Lúc cô còn ở Ma Giới từng nghe Tuyết Cảnh Nguyệt nói với thuộc hạ bằng mọi giá tìm ra tung tích thanh kiếm cuối cùng. Lại chẳng thể nào đoán được Lôi Chi Kỳ chính là kiếm chủ của thần kiếm Vũ Lôi.
- “ Không phải chứ, ông lại là kiếm chủ Vũ Lôi thần kiếm?”
Hắn thản nhiên gật đầu, cô lại cảm thấy có gì không đúng:
- “Không phải trong sách đều ghi là ông bị Thiên Đế đày xuống núi Tức Sơn sao? Sao vẫn có thể giữ kiếm?”
Lại nhắc đến chuyện bị đày, Hắn có chút tức tối:
- “Thì sao chứ? Ta có bị đày thì ta vẫn là kiếm chủ, không ai có thể thay thế.”
Chi Kỳ hắn gằn giọng nói từng chữ, như kiểu muốn nhấn mạnh rằng cho dù hắn có ra sao thì kiếm vẫn là của hắn, không ai có thể thay hắn trở thành kiếm chủ.
Việc hắn giữ kiếm cũng rất ít người biết, ngoại trừ các vị Thần trong vụ chiến năm đó trục xuất Tuyết Tiên.
Thiên Đế lại nghĩ rằng nhốt hắn ở Tức Sơn cũng là cách để bảo vệ thanh kiếm thần không rơi vào tay kẻ ác. Vì thế mà tung tích kiếm Vũ Lôi trở thành một điều bí ẩn.