Lôi Chi Kỳ đưa Chi Vân về Phái Các Lệnh. Trên đường đi hắn cũng đã hỏi cô chuyện hai ngày nay, hiểu được sơ sơ Hạ Chi Vân đã gặp chuyện gì. Vừa nãy găp mặt Cố Nghị khiến hắn cảm thấy có gì đó rất quen, nhất là ánh mắt sắc bén lạnh tanh đó. Nhưng hắn cũng không quá quan tâm, điều hắn quan tâm duy nhất là Hạ Chi Vân không có chuyện gì.
Trở về Tiên Môn, Chi Vân được miễn một số môn học cần vận động. Bởi vì lưng cô vẫn chưa khỏi hắn, nếu vận động mạnh sẽ khiến vết thương lại rách ra. Cũng vì thế mà cả ngày cô chỉ ngồi không trong phòng, chán muốn chết rồi. May mắn là vẫn còn Lôi Chi Kỳ đến tìm cô trò chuyện, hắn và cô lại rất hợp nhau, cả hai vừa cắn hạt hướng dương vừa vui vẻ nói cười. Hắn kể cô nghe về các câu chuyện ly kỳ trong Lục Giới, kể cả việc hắn là Linh thú của Phượng Chi.
- “Thật ra Phượng Chi đích thực là anh hùng, nhưng nếu là ta ta sẽ không chọn làm anh hùng như cô ấy.”
Hạ Chi Vân vẫn luôn cảm thán về Phượng Chi được rất nhiều người nhắc tới, nhưng cuối cùng kết cục lại bi thảm.
Lôi Chi Kỳ ngạc nhiên:
- “Tại sao vậy? Được mọi người ca tụng, yêu thích không phải rất tốt sao?”
Hạ Chi Vân lắc đầu:
- “Được mọi người ngưỡng mộ dĩ nhiên là rất tốt, có điều ai ai cũng để ý kết quả, rốt cuộc phải trải qua những gì thì không ai quan tâm. Ta thấy chúng sinh mới thật sự vô tâm nhất, lúc thần linh ban phước họ tươi cười đón nhận, nhưng lúc thần linh phạm lỗi họ lại không thể dung thứ.”
- “Cô đang nói đến Thánh Nữ Nguyệt Vi Sam?”
Cô trầm ngâm, nhớ lại trên đường về cùng với Cố Nghị.
———-
Đi ngang qua miếu Thánh Nữ, chính là miếu thờ Nguyệt Vi Sam. Cả hai dừng chân tại đó nghỉ ngơi, điều khiến cô sửng sốt là ngôi miếu này tồi tàn đến nỗi mái che đều đã dột nát, tượng thánh nữ mưa nắng đã nhìn không rõ mặt, màn nhện giăng mọi phía, nhang đèn đã hư hại, không ai đến cúng bái. Thậm chí cô còn thấy nhiều người dân làm ăn thất bát, hay những người gặp xui xẻo đều đến chửi rủa tượng thánh nữ, tác động vật lý khiến ngôi tượng bị lủng một lỗ lớn. Lúc đó ở phía sau bức tượng nhìn thấy họ làm vậy cô đã muốn lên ngăm cản nhưng Cố Nghị đã ngăn lại. Đợi những người đó trút giận xong thì cô đã hỏi Cố Nghị:
- “Tại sao họ lại làm vậy, miếu thờ đều đã tồi tàn, không ai đến sửa sao?.”
Cố Nghị chỉ nhàn nhạt trả lời:
- “Mấy vạn năm trước, khi Thánh nữ hắc hoá đoạ ma từng vô tình phá huỷ hơn mười thửa ruộng dưới hạ giới khiến người dân lâm vào khổ nạn, ngoài ra gây xáo trộn tình duyên khiến nhân duyên đảo lộn, mặc dù Ti Mệnh Quân đã kịp sửa lại các sợi tơ nguyệt, nhưng vẫn còn một số mối lương xuyên không thể sửa. Bây giờ người đời đều ghét bỏ vị thánh nữ này, khi bọn họ nghèo khổ, kết duyên không thành hay phu thê cãi vả đều đổ thừa cho thánh nữ.”
Hạ Chi Vân không hiểu sao nghe đến đây trong lòng luôn có cảm giác buồn man mác, nhìn vào bức tượng đã không còn rõ hình hài này mà trái tim thắt lại. Cô lại hỏi hắn:
- “Vậy tại sao họ còn xây lên miếu Thánh Nữ?”
Cố Nghị vẫn rất kiên nhẫn giải đáp cho cô:
- “Trước đây từng có một vị thi sĩ, hắn là người ghi chép lại các Lục Giới Kỳ Truyện, có lẽ cảm động trước số phận của Thánh Nữ nên xây lên ngôi miếu này để thờ cúng. Nhưng mà thời gian trôi qua, vị thi sĩ này đã qua đời. Người đời lại nói vì xây miếu Thánh Nữ làm nổi giận thần linh mà bị rước xui vào người, hết thọ mà chết.”
Hạ Chi Vân lại tức giận:
- “Ta đã nghe lão già Trần Minh nói, hiện nay thần linh đều đã không can thiệp vào cuộc sống con người, thậm chí nhân duyên Lục Giới đều đã được thuận theo tự nhiên. Chuyện Thánh Nữ làm sai vốn đã là quá khứ làm sao kéo dài đến tận bây giờ. Nay bọn họ làm ăn không được không phải đều do bản thân bọn họ ngu xuẩn sao, với cả các sợi tơ nguyệt đã gần như được sửa lại hết, những người nhân duyên bị xáo trộn có lẽ bây giờ cũng không còn sống. Bọn họ há chẳng phải là vu oan đổ tội, tìm nơi để trút giận, tìm người gánh vác sự ngu xuẩn, sự ích kỷ của bọn họ sao?”
- “Thế gian này vốn dĩ là như vậy. Họ chỉ muốn thấy kết quả, nhưng lại khinh rẻ cả quá trình. Nếu muốn đạt kết quả tốt nhất, chỉ có thể để tâm tịnh khiết, vô tình mà sống, không sinh tạp niệm.”
- “Như vậy không phải sẽ vô vị, cô đơn nhàm chán lắm sao?”…
Cả hai đều im lặng, vấn đề này thật sự vẫn để trong lòng cô như một cái gì đó khó nói hết. Cô biết mình không phải là Thánh nữ, nhưng mỗi khi nhắc tới đều có cảm giác nghèn nghẹn đến khó thở.
——-
Hạ Chi Vân trầm ngâm một hồi rồi nói với Lôi Chi Kỳ:
- “Ta vẫn luôn thắc mắc, để được người đời ca tụng sùng bái, phải đánh đổi cả một cuộc đời, cả tính mạng như Phượng Chi. Hay Nguyệt Vi Sam cả đời bảo vệ chúng sinh chỉ vì một phút lầm lỗi mà bị ép đến hắc hoá, cuối cùng lại bị người đời quở trách, đến cả một bức tượng để thờ cúng cũng vị huỵ hoại đến nhận không ra đó là tượng. Như vậy có đáng không?”
Lôi Chi Kỳ không biết tại sao Hạ Chi Vân lại có suy nghĩ như vậy, nàng từng là Phượng Chi vô tâm nhất, là một người từng vì hai chữ chính nghĩa không màn mạng sống. Nhưng bây giờ được sống lại một lần nữa lại là một Hạ Chi Vân hoàn toàn khác biệt, hỉ nộ ái ố đều có. Có lẽ chỉ khi là Hạ Chi Vân, một Phượng Chi vô tâm vô tình, mới có thể thoát khỏi gồng xích trách nhiệm mà tự cảm thán, oán trách số phận.
Lôi Chi Kỳ nghiêm túc trả lời cô:
- “Khi cô hiểu được sự xinh đẹp của thiên hạ, sự tốt đẹp của thế gian, sự ưu tú của chúng sinh. Thì cô sẽ hiểu được Lục Giới này tại sao đáng được tồn tại và bảo vệ.”
Có lẽ câu nói này quá trừu tượng, tuổi cô còn quá nhỏ, trải nghiệm còn quá ít để nhìn thấu được hết được mọi điều trên thế gian.
Cô không muốn nói về vấn đề này nữa, liền đánh trống lãng sang chuyện khác:
- “Thôi tạm ngưng nói về chuyện này đi. Lão Kỳ, hôm trước ông có nhìn thấy người ta thả lồng đèn không? Ta chờ ngày đó lâu như vậy, cuối cùng lại xảy ra chuyện, bỏ lỡ cơ hội thả lồng đèn.”
Lôi Chi Kỳ chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, cô quả thực chuyển chủ đề rất nhanh.
- “Hôm đó yêu quái hoành hành ở Nghị Tuyết Lâu. Bên ngoài tuy không ảnh hưởng nhưng lời đồn lan xa, ai nấy đều sợ hãi bỏ về nhà. Lễ hội lồng đèn cũng vì đó mà bị huỷ. Có lẽ đợi đến đêm trăng rằm tiếp theo sẽ được tổ chức lại.”
Hạ Chi Vân chán nản, lại phải đợi thêm một thời gian nữa. Sau khi Lôi Chi Kỳ rời khỏi phòng cô, Thế Long cũng vừa tập luyện xong liền ghé qua hỏi thăm, tuy nhiên hắn là một đại nam tử hán, tuân thủ quy tắc tuyệt đối không bước vào phòng riêng mà chỉ hỏi thăm cô ngoài cửa, sau đó liền rời đi. Vũ Thanh nhìn thấy cảnh này thì lại rất tức giận, cô ta trốn ở một góc nghe lén xem hai người nói chuyện. Khi Thế Long rời đi cô ta cũng tính rời đi, nhưng lại bắt gặp cảnh tượng Chưởng Môn thản nhiên bước vào phòng Hạ Chi Vân không cần gõ cửa, sau đó liền đóng cừa lại.
Giữa ban ngày ban mặt tại sao lại đóng cửa? Cô ta nghi ngờ nên nán lại một chút để xem tình hình.
Lúc này trong phòng Chi Vân, thấy Lôi Chi Kỳ quay lại nên cô liền hỏi:
- “Sao ông lại quay lại vậy?”
- “Ta để quên ít điểm tâm, một mình cô ăn cũng không hết. Còn cả hạt hướng dương này nữa, chi bằng ta đều đem đi.”
Hắn vừa nói vừa vơ vét đồ ăn, Chi Vân muốn ngăn lại nhưng không nhanh tay bằng hắn, cuối cùng chỉ còn nắm hạt hướng dương ít ỏi, liền giấu tay ra đằng sau. Hắn cũng muốn trêu trọc cô, liền bắt lấy tay cô mà lấy hết. Cô nhất quyết nắm chặt:
- “Lão Kỳ ông mau buông ta ra!”
Lôi Chi Kỳ vẫn nắm chặt tay cô cậy mở từng ngón:
- “Còn dám gọi ta là Lão Kỳ. Vậy thì ta càng không buông. Mau ngoan ngoãn cho ta.”
Âm thanh hai người giằng co nhau trong phòng khá to nên bên ngoài Vũ Thanh đã nghe thấy hết, có điều những gì cô nghe được thật là khiến người ta hiểu lầm.
Hạ Chi Vân đã bị trấn lột sạch sẽ, một hạt hướng dương cũng không còn, lúc này mới mếu máo:
- “Ông đúng là ác độc, vậy mà uổng công ta nấu cơm làm bánh cho ông. Gọi ông một tiếng sư phụ để rồi bây giờ ta thương tích đầy người lại bị trấn lột không còn gì cả….”
Cô gào khóc càng ngày càng to, Lôi Chi Kỳ rất sợ nữ nhân khóc trước mặt mình, trước giờ Phượng Chi chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trước mặt hắn, vậy mà bây giờ cô lại ăn vạ hắn khiến hắn khó xử. Sợ cô khóc quá to sẽ bị người khác nghe thấy, Lôi Chi Kỳ nhanh chóng bịt miệng cô lại:
- “Trời ơi bà cố nội của ta đừng gào nữa, ta chỉ đùa cô thôi, ta sai rồi! Ta không lấy hết của cô nữa được không?”
Chi Vân vẫn thút thít ăn vạ, không còn cách nào khác hắn đàng quỳ xuống:
- “Ay da, cô đừng khóc nữa, ta làm bánh đền lại cho cô được không?”
Chi Vân lúc này ngạc nhiên đến trố mắt tròn to, không ngờ Lôi Chi Kỳ kiêu ngạo trước giờ lại quỳ trước mặt cô. Lại dỗ cô nín khóc, chấp nhận làm bánh cho cô.
- “Thôi được rồi! Nếu ông đã có ý tốt vậy thì ta không thể phụ ý tốt đó rồi. Haha”
Cô ngay lập tức thu hồi diễn xuất, nín dứt không còn khóc nữa lập tức cười vui vê như chưa có chuyện gì, lúc này hắn Lôi Chi Kỳ mới nhận ra là bị lừa rồi nhưng đã muộn, lời nói nói ra không thể thu hồi. Hắn đứng dậy nhưng chân đã quá tê, Chi Vân thấy hắn khó khăn thì lại mở trọng đùa giỡn hắn:
- “Sao quỳ đến mê rồi sao?”
- “Còn không mau đỡ ta dậy!”
Hắn liếc cô tức giận, này cô chỉ thấy mắc cười đến bể bụng. Cuối cùng cũng tốt bụng kéo hắn lên. Sau đó hắn lập tức cầm theo điểm tâm rời khỏi, cô chỉ nhìn hắn cười rất vui vẻ.
Thật hay là Vũ Thanh ở bên ngoài cái gì cần nghe đã nghe rõ, một màn gian tình giữa đồ đệ và Chưởng Môn đã được lập định xong. Cô suy nghĩ trong lòng: ‘Thì ra là lén lút gian tình với Chưởng Môn, thảo nào cô ta lại có thể tiến bộ nhanh như vậy. Vậy thì ta sẽ cho cả Phái này biết, để xem cô còn ngóc đầu mà quyến rũ Thế Long được hay không!”.
Sau đó cô ta nhếch môi cười thầm rời đi. Hạ Chi Vân hoàn toàn không biết được sắp tới sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Vẫn ung dung uống trà chờ đợi thành phẩm mà Lôi Chi Kỳ đem tới.