"Anh không cần nói xin lỗi, kỳ thật trong lòng em hiểu rõ, những vui vẻ kia đều là do em trộm được, sớm hay muộn đều phải trả lại cho Tô tiên sinh."Mạc Chi Dương vươn tay, cầm lấy ly nước trước mặt.
"Không phải....anh...." Thẩm Trường Lưu há mồm nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cảm thấy giống như tất cả đều đã thay đổi.
Rõ ràng hắn vì cậu lớn lên giống Tô Bạch nên mới ở cùng nhau, nhưng vì sao lại biến thành như vậy, hắn thích Tô Bạch từ thời thiếu niên, nhiều năm như vậy đều không thể dứt bỏ, biến thành bạch nguyệt quan trong lòng hắn.
Nhưng hắn thật sự không thích Mạc Chi Dương sao? Thật sự không thích sao?
"Anh yên tâm, em sẽ không nói chuyện này cho anh Tô, nếu không có chuyện gì nữa, em đi trước." Mạc Chi Dương đứng dậy, hơi hơi cong người: "Cảm ơn anh."
Sau đó cúi đầu xoay người rời đi, đầu cũng không dám quay lại, tận tâm tận lực sắm vai một bạch liên hoa tỏ vẻ kiên cường, an tĩnh rời đi.
Thẩm Trường Lưu nhìn thấy cậu khóc, vì sao lại muốn gặp cậu? là bởi vì có việc, hay chỉ đơn giản muốn nhìn thấy cậu?
Trên đường trở về, Mạc Chi Dương bưng một chén đậu hủ thối: "Tao còn tưởng mấy ngày nữa hắn mới tìm đến, bây giờ xem ra Tô Bạch thực sự không xong."
"Cậu ăn uống nhiều không tốt đâu." Hệ thống tuy rằng biết ký chủ là cái dạng gì, nhưng vẫn không thể không khuyên bảo.
Mạc Chi Dương thích những đồ vật có khẩu vị nặng: "Mấy ngày nữa hắn sẽ đến tìm tao, mày cho tao ăn cho đủ đi."
Bởi vì nguyên nhân thân thể Thẩm Trường Lưu, cho nên nữa năm nay công ty đều không cho hắn diễn tiếp, hắn cũng không cần chứng minh kỹ thuật diễn của mình, kịch bản tới ngàn chọn vạn tuyển, mới có thể đưa tới.
Bất quá ngay lúc này, Thẩm Trường Lưu lại chủ động nhận một gameshow《 diễn viên tu dưỡng 》, ở bên trong đương đạo sư, mấy ngày nay hắn đều ở lại công ty, căn bản không về nhà.
Hắn cũng không biết đến cùng hắn trốn cái gì, chỉ là về nhà liền cảm thấy áp lực, nhưng trong nhà rõ ràng có người thiếu niên hắn thích a.
Chính hắn muốn cái gì đây? Thẩm Trường Lưu vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.
Nhiều năm mong nhớ rốt cuộc cũng đạt được, Tô Bạch đã trở về, muốn cùng hắn ở bên nhau, hắn còn chuyện gì không cao hứng chứ?
Nhưng không vui chính là không vui, hắn không vui đến nỗi không muốn về nhà, trong nhà hắn chỉ có một mãn lạnh như băng.
Năm ngày sau, Tô Bạch chịu không nổi trước, gọi điện thoại giục hắn về, nhưng lúc này Thẩm Trường Lưu lại thoả hiệp, thói quen nhiều năm vẫn là không sửa được.
Về đến nhà, vừa vào cửa đã bắt gặp biểu tình không cao hứng của Tô Bạch, Thẩm Trường Lưu nhẫn nhịn không vui:"Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
"Mấy ngày nay anh đều rất bận sao?" Tô Bạch hơi ngước đầu lên nhìn người trước mắt, kiêu căng giống như đang thẩm vấn, trước kia đều báo cáo hành tung với hắn ta, chẳng sợ hắn ta có hứng thú muốn biết hay không.
"Có việc, tiếp nhận một công việc lớn." Thẩm Trường Lưu lướt ngang qua, lập tức đi vào trong phòng khách: "Anh hơi mệt, đi tắm rửa trước."
Tắm rửa xong đi ra ngoài, lại nhìn Tô Bạch ở trong phòng mình, có chút kỳ quái: "Em làm sao vậy?"
Tô Bạch chỉ mặt chiếc áo ngủ, cười đi đến trước mặt hắn, vươn tay ôm cổ hắn: "Em biết mấy năm nay để anh lại một mình rất khổ sở, nhưng bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau như lúc trước vậy a."
Có lẽ là bị tâm tình quấy phá, Thẩm Trường Lưu tới gần ôm lấy cái eo mảnh khảnh, chậm rãi tiến lại gần, hai người hô hấp đang xen, cũng không biết vì sao, lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Không phải mùi hương mang theo hương vị bạc hà yên* nhàn nhạt, Thẩm Trường Lưu bỗng nhiên mở to mắt, thấy rõ người trong lòng ngực mình, đột nhiên tỉnh ngộ đem người đẩy ra: " Tô Bạch, không đúng, như thế này không đúng!"
"Có cái gì không đúng?" Tô Bạch bị đẩy ra, cảm thấy mình giống như bị khuất nhục, mặt đỏ lên vì tức giận.