Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 138: ABO: Thật ra tôi là mợ của cậu! (4)



Mạc Chi Dương hai mắt chờ mong, khi nhìn thấy hắn đặt tay lên khẩu trang, còn tưởng rằng hắn sẽ tháo nó xuống, kết quả liền thấy hắn che lại càng chặt hơn: "Nếu cậu không muốn thì thôi vậy."

Lại rối rắm lui xuống, tinh thần khó chịu trở về giường của mình rồi nằm xuống.

Cậu không vui thì phải làm sao bây giờ?

Bạc Tư Ngự có chút co quắp, vừa sợ cậu không vui, lại vừa sợ lộ thân phận nên đành phải đem cảm xúc nuốt trở về, cảnh cáo bản thân không được lộn xộn.

Thời tiết đầu hạ, cái nắng còn chưa gay gắt, gió hơi nóng thổi qua tán hải đường, tiếng ve kêu trên cây tăng thêm làn điệu.

24 giờ trong một ngày đều thích hợp ngủ, Mạc Chi Dương đá văng chăn, trở mình lại ngủ thiếp đi.

Tiếng hít thở bên tai dần dần ổn định, Bạc Tư Ngự đứng dậy đi về phía giường của cậu, trong ký túc xá phía trên là giường phía dưới là bàn, giường của hai người nằm đối diện nhau.

Khom lưng đem dép lê bị cậu đá loạn xắp lại ngăn nắp, đi tới bên giường: "Sao không đắp chăn?"

Lúc này, Bạc Tư Ngự như một bà mẹ già, nhẹ nhàng che điều hòa.

Chỉ có hai người trong ký túc xá này, hơi thở đan xen lẫn nhau, có thể xoa dịu sự xao động cảm xúc của Bạc Tư Ngự, cố ý phân mọi người trong ký túc xá đi chỗ khác cũng có chút hữu ích, và đương nhiên sẽ có ích hơn trong tương lai.

Khẳng định sẽ thuận tiện hơn cho hai người.

Sau một đêm ngon giấc, Mạc Chi Dương duỗi cái eo lười, lại nhìn thấy bạn cùng bàn nghiêm túc ngồi ở đối diện, leo xuống thang: "Tôi đi tắm rửa, sau đó sẽ đi ra ngoài."

“Đi đâu vậy?” Bạc Tư Ngự buột miệng hỏi, nhưng sau khi hỏi ra mới phát hiện không ổn, quên áp thanh âm.

Thanh âm này rất lạ nhưng lại dễ nghe, không khỏi tò mò hơn về diện mạo của hắn, nhưng người này lại không cởi khẩu trang, cũng không thể bá vương ngạnh thượng cung*.

(*)Bá vương ngạnh thượng cung: ”bá vương” là siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung” có thể hiểu là ”xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ“, mà ”cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra ”cường tiễn“, từ ”cường tiễn” đồng âm với ”cưỡng gian“. Cho nên cụm từ này người xưa thay thế cho từ ”cưỡng gian.... À.

Đang đánh răng liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạc Chi Dương chủ động đi mở cửa, nhìn thấy người ở cửa, có chút kinh ngạc: "Các người muốn làm gì?"

“Tôi, tôi tới xin lỗi.” Bạch Dung ngượng ngùng, tay không ngừng vò góc áo, giọng điệu còn mang theo thanh âm nức nở.

Ai không biết còn tưởng rằng cậu ta bị bắt nạt rất thảm.

Cậu ta không phải mới vừa trở thành yêu sao, tại sao lại ở đây?

Mạc Chi Dương ngậm bọt biển trong miệng, bỗng nhiên phun hết lên mặt cậu ta: "Cậu muốn nói gì à?"

Đột nhiên không kịp chuẩn bị đã bị kem đánh răng phun vào mặt, Bạch Dung sững sờ tại chỗ hồi lâu, đang định khóc, kết quả cái người phun kia ngược lại oa một tiếng liền khóc lên.

"Oa, huhuhu!"

Cậu vừa khóc, làm suy nghĩ của Bạch Dung bị phá vỡ, ngơ ngác nhìn người trước mặt đang khóc lớn: "Cậu, tôi còn chưa làm gì cả! Cậu khóc cái gì?"

Mạc Chi Dương tay trái cầm bàn chải đánh răng, tay trái đỡ cửa, chỉ chốc lát sau, hai mắt đã khóc đến đỏ lên, mũi cũng đỏ bừng, nhìn qua rất đáng thương: "Tôi huhuhu, cậu tới đây làm gì?"

Còn chưa tới một hơi, Bạch Dung đã bị cậu chỉnh đến vô lực, cũng đành phải nghẹn hồng hai mắt, lắp bắp lên án: "Tôi biết cậu...."

"Huhuhu ~~" Cậu ta vừa nói, Mạc Chi Dương càng khóc to hơn nữa.

Bạch Dung đợi cậu hạ nhỏ âm thanh, sau đó mới nói tiếp: "Tôi biết cậu rất ghét tôi."

"Huhuhuhuhu!"

"Cậu đủ chưa!” Bạch Dung bị chèn ép đến phát bực, lúc mình vừa lên tiếng Mạc Chi Dương liền cố ý khóc lớn hơn, vừa mở miệng nói liền khóc lên, cố ý chơi mình à.

Đợi đến lúc này, Mạc Chi Dương càng khóc dữ dội hơn, lớn tiếng than khóc: "Cậu quát tôi, cậu quát tôi huhu ~~"

Bạch Dung bị cậu làm cho tức giận đến đau tim, bản thân cậu ta làm bạch liên hoa lâu như vậy, chiến thắng bao nhiêu trận, không ngờ lại bị cái tên ngu xuẩn này chơi một trận.

Nhìn thấy đám người ở ký túc xá hai bên trái phải đều thò đầu ra xem, trong hoàn cảnh này Mạc Chi Dương khóc đến thảm thiết như vậy, còn Bạch Dung thì đang đứng ở cửa, thuận lý thành chương liền tưởng cậu ta đem người chọc khóc.

Mấu chốt là lúc này tiểu bá vương lại không động tay động chân, thật sự rất đáng yêu, bây giờ còn khóc đến tê tâm liệt phế, hốc mắt hồng hồng, nước mắt rơi lã chã như không có tiền, mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ bị mê hoặc.

“Tôi, tôi không làm gì cả.” Bạch Dung thu lại vẻ dữ tợn, khôi phục vẻ mặt đáng thương kia, bất lực nhìn xung quanh, căng thẳng co vai lại.

Dáng vẻ này rất dễ dàng khơi dậy ý muốn được bảo vệ của người khác.

Chẳng qua, cậu ta gặp phải một người có thủ đoạn càng cao hơn.

Mạc Chi Dương thấy sự nổi bật sắp sửa chuyển hướng, liền kéo giọng ra nói: "Hức, huhuhu ~ cậu hung dữ với tôi, huhuhu!"

Lại nhìn tiểu bá vương khóc đến khàn cả giọng, ai không biết còn tưởng rằng trong nhà xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người đều cảm thấy cậu hiện tại đáng thương hơn, rốt cuộc khóc dữ dội như vậy.

Bạc Tư Ngự vừa từ WC đi ra đã nghe thấy tiếng khóc tre tâm liệt phế, đau lòng đến không chịu nổi, bước nhanh ra ngoài liền nhìn thấy Dương Dương đang khóc, không khỏi khiển trách: "Cậu, cút!"

"Anh!” Từ hốc mắt Bạch Dung rốt cuộc rơi xuống một giọt nước mắt trong veo.

Nhưng làm sao một giọt nước có thể sánh với một cơn mưa giông?

Mạc Chi Dương khóc đến mức hai má lấm tấm nước mắt, nức nở nghẹn ngào: "Cậu ấy hung dữ với tôi, cậu ấy vừa mới mắng tôi, còn nói tôi không xứng với Tiêu Nghị, huhuhu~"

Những lời này, hắn ta còn chưa kịp nói ra, Bạch Dung đã xua tay phản bác: "Tôi không có!"

"Cậu, cút đi!” Bạc Tư Ngự ôm người đang khóc dữ dội vào lòng, giọng nói lạnh lùng.

Bạch Dung vốn đã phân hoá, có thể cảm nhận được tin tức tố khác lạ, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của hắn, trong lòng run lên, tứ chi như bị ánh mắt của hắn đóng tại chỗ, không cách nào phản kháng, cái loại cảm giác này rất đáng sợ, tuy rằng chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Hiển nhiên đã ý thức được người này không dễ chọc, Bạch Dung không chút do dự, giậm chân quay đầu bỏ chạy.

Người vừa đi, đến xem cũng không có ai diễn, những người khác lần lượt rút về ký túc xá.

Bạc Tư Ngự thấy cậu khóc đến tê tâm liệt phế, trong lòng hắn cũng đau nhói, che chở người đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng lại, Mạc Chi Dương đột nhiên ngừng khóc, đẩy người đang ôm mình ra, xoay người cười hì hì đi đánh răng, nơi nào còn dáng vẻ thương tâm buồn bã.

"Cậu?” Bạc Tư Ngự cúi đầu nhìn xuống vòng tay trống rỗng của mình, lại nhìn cậu nước mắt còn chưa khô, làm sao có thể cười được chứ.

Mạc Chi Dương súc miệng rửa mặt trở về, thấy hắn vẫn còn ngốc ngốc đứng yên tại chỗ, dưới chân giống như mọc rễ đẩy cũng không nhúc nhích: "Làm sao vậy?"

"Cậu vừa khóc rất lớn tiếng sau lại...." Bạc Tư Ngự không biết loại thao tác này được gọi là gì, nhưng thật sự không thể hiểu được.

Nói xong lại bắt gặp khuôn mặt tươi cười của cậu, đột nhiên cảm thấy cảm xúc đau lòng của mình vừa rồi như ném đá xuống sông, không phát ra một chút âm thanh nào.

"Tôi chỉ muốn khóc một lúc thôi, không có luật pháp nào cấm người ta khóc đúng không?” Mạc Chi Dương biết rằng không chỉ những đứa trẻ biết khóc mới được uống sữa, mà những người lớn lên dễ thương, khóc lớn tiếng còn có nhiều sữa để uống hơn.

Các tiểu bạch liên phải nhớ kỹ:

Khóc, nhất định phải phân chia tình huống, phân đối tượng, phân trường hợp, phân đối thủ và các phương pháp khóc khác nhau trong các tình huống khác nhau, cần phải phát huy tại chỗ và xem xét thời thế.

Bạch liên hoa biết khóc mới là bạch liên hoa tốt.

Thấy hắn vẫn chưa hoàn hồn, Mạc Chíi Dương cầu nguyện vì hắn: Hy vọng tên nhóc này sẽ không bị mình đùa chết, mình cũng không muốn sống trong một ngôi nhà ma.

Hệ thống chui ra phụ hoạ: Tôi cũng không muốn.

Lúc này Mạc Chi Dương vươn tay cầm áo thun trắng trên giường lên, thay quần áo ngay trước mặt hắn.

Kích thích này vẫn chưa qua, kích thích lớn hơn lại đến rồi.

Bạc Tư Ngự nhìn người trước mặt, cậu vậy mà thực sự đã cởi sạch quần áo trước mặt hắn, từng động tác đều trở nên chậm rãi trong mắt hắn.

Vén quần áo lên, liền nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh săn chắc, ngực điểm xuyết quả hồng, chiếc cổ mảnh khảnh, đều lộ ra trước mặt hắn.

Sau đó chiếc áo thun trắng bông che hết cảnh đẹp lại, ngẳn cảm ánh mắt đang nhìn trộm, đem cảnh đẹp bao lại.

Mạc Chi Dương thay quần áo xong, nhìn hắn giống như vẫn chưa hoàn hồn từ chuyện kích thích vừa rồi, cũng mặc kệ hắn, cầm túi lắc lư rời khỏi ký túc xá.

Chờ người đi không bao lâu, Bạc Tư Ngự mới tỉnh táo lại, sờ sờ cái mũi ngứa, nhanh chóng cởi khẩu trang ra, một dòng máu mũi chảy xuống, nhanh chóng đi rửa mặt.

Rửa mặt xong quay lại, mới kinh ngạc phát hiện người không ở đây, click mở trí não điều tra giám sát trường học, Bạc Tư Ngự vì để theo dõi nhất cử nhất động của vợ, vậy mà không biết xấu hổ trực tiếp hack hệ thống an ninh của trường học.

Mắt thấy Dương Dương đi về phía phòng thiết bị, cảm thấy hơi lo lắng, phòng thiết bị này cách đây khá xa, lại hẻo lánh, đi đến đó làm gì?

Bạc Tư Ngự luôn cảm thấy đã quên mất điều gì đó quan trọng, ngày hiển thị ở góc dưới bên phải màn hình trí não là 4.12, mới nhớ ra: "Hôm nay là ngày Dương Dương phân hoá."

Dựa theo cốt truyện thì hôm nay cậu sẽ phân hoá, sau đó gặp được Tiêu Nghị đang đi tìm Bạch Dung, sau đó hai người....

Cốt truyện này chẳng phải mình sẽ phải đội nón xanh à? Làm sao có thể? Túm khẩu trang lên và lao ra ngoài.

Mạc Chi Dương đi đến cuộc hẹn, chiều nay Khương Tiêu nói sẽ mời mình ăn bữa khuya tở phòng thiết bị, có bữa khuya nếu không ăn thì thật là ngớ ngẩn, vì vậy liền đồng ý, cố ý mặc một chiếc áo thun cũ và quần vận động.

Vừa đi tới phòng thiết bị, liền ngửi thấy mùi thịt nướng rất thơm, Mạc Chi Dương lập tức lên tinh thần, ba bước thành hai bước chạy tới nơi phát ra mùi thơm.

Vẫn là năm người, trên hai chiếc ghế dài dùng để nghỉ ngơi ở lối vào của phòng thiết bị.

“Không tệ!” Mạc Chi Dương thò lại gần, nhìn thấy mấy vỉ nướng đồ ăn, còn có bia, con sâu thèm ăn đã bị gọi lên: "Làm không tồi.”

“Không phải đâu, cái này là do anh Khương mua từ bên ngoài về, chúng ta đã chạy vài vòng rồi.” Khi tiểu mập mạp nói về anh Khương, đôi mắt luôn sáng ngời, như thể đang nói đến bảo bối gì đó.

"Đến ăn đi! Chầu này xem như là cảm ơn cậu đã giúp tôi." Khương Tiêu biết, nếu không phải nhờ có cậu thì hắn ta nhất định sẽ bị khai trừ rồi.

Mấy người trong số họ đều là sinh viên, tửu lượng không tốt, một người một chai, bắt đầu có chút lắc lư, sáu người nói về những gì họ sẽ làm trong tương lai.

Trên thực tế, trong lòng mọi người đều cảm chịu, một tên Beta thì có thể làm được cái gì? Nhưng nghĩ cũng không dám nghĩ, điều đó thực sự không thể nào làm được.

Khi tất cả mọi người nói thoải mái, chỉ có tiểu mập mạp cười đến mơ hồ: "Anh Khương làm cái gì, em sẽ làm cái đó."

Mạc Chi Dương trãi qua rất nhiều, tâm tính cũng không bốc đồng, thuần khiết như sinh viên đại học, nhưng mà, hiện tại thấy bọn họ cũng khá vui vẻ, cuối cùng mấy người uống đến mê mang đi về.

"Mọi người hôm nay thật hạnh phúc.” Mạc Chi Dương nhìn hình bóng của bọn họ bị kéo dài dưới ánh trăng, trong lòng chân thành hy vọng mong ước của những người trẻ tuổi này sẽ thành hiện thực.

Dọn sạch rác, châm một điếu thuốc rồi từ từ bước về ký túc xá, làn khói quyện vào màn sương đêm từ từ bốc lên.

“Hệ thống, sao tao lại cảm thấy hơi nóng?” Mạc Chi Dương đi được nửa đường liền cảm thấy có gì đó không ổn, kéo kéo cổ áo.

Hệ thống yếu ớt hỏi một câu: "Cậu sắp phân hoá, tôi nên chuẩn bị quà gì đây?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv