Mấy ngày sau Lăng Hoài ra về từ chỗ lão phu tử hắn luôn bất giác dừng lại trước cây đào già, hắn biết cô nương đó mấy lần điều đến đây để nhìn cái thứ khô khốc không lá không hoa này.
Hắn sờ sờ chiếc khăn tay rồi bật cười thành tiếng: "Ây da ta làm sao thế này."
Trời không phụ lòng người nữa tháng sau lúc vừa đi vừa đọc to, Khổng Tử có câu "Thời vận không thông, mưu cầu vô ích."
Hắn nhìn thấy chiếc xe ngựa đang dừng bên kia đường, có cô nương mặc hồng trang đứng ngẩn người dưới gốc cây đào.
Tần Tinh Bích nữa tháng qua luôn ở chỗ mẹ chép đường thi, lần này nàng xuất môn chỉ để mua nghiên mực tặng cho Tinh Thuỵ, nó lại giận dỗi nàng. Đang chìm trong suy nghĩ tay nàng bất giác bị ai đó kéo đi, giọng nói vang bên tai.
"Cây đào này chưa có hoa không đẹp, ta đưa cô nương đi ngắm Tuyết Mai đang nở sớm."
A Minh và gia đinh thuần ngựa thấy nàng bị nam nhân kéo đi thì sợ chết khiếp lấp bắp vừa chạy vừa hô: "Tên lưu manh chết tiệt kia bỏ tiểu thư nhà ta ra."
Lúc đầu Tần Tinh Bích cũng muốn rụt tay lại nhưng khi nghe đến tuyết mai nở sớm, nàng lại có chút xiêu lòng. Hắn kéo nàng dắt tay nàng qua cầu đi tới bên kia sông, nơi này nàng chưa từng đi qua có chút hoang vắng. Hắn dừng lại mở miệng giọng cười vang lên khanh khách.
"Nhìn nè, nhìn nè hoa nở rộ hơn cả hôm qua rồi."
Lăng Hoài quay đầu thấy nàng đã ngồi bệch xuống đất nặng nề thở đến khó khăn, hắn sợ hãi quỳ xuống trước mặt nàng: "Cô nương làm sao thế."
A Minh đã đuổi theo tới nhanh tay đỡ lấy nàng đang ngồi dưới đất lên: "Tiểu thư người không sao chứ, em đưa người đi đại phu."
Tần Tinh Bích quơ tay: "Không sao đâu lâu lắm rồi không chạy, ta mệt quá thôi."
Nàng vừa nói vừa thở nhưng xem ra nàng lại đang rất vui nụ cười đã nở rộ trên khuôn mặt tái nhợt. Lăng Hoài thở dài "Cô nương nên vận động nhìu hơn, cứ ru rú trong thư phòng học ngâm thơ, học vẽ tranh nên sức khỏe mới yếu ớt như thế."
Nàng không để ý đến lời hắn, mà đang ngắm nhìn cành tuyết mai hé nở đỏ hồng, thấp thoáng sau phiến lá xanh giữa trời đông tuyết rơi trắng xóa.
Lăng Hoài tiến lên bẻ xuống cành cây có nhiều hoa nở nhất đưa đến trước mặt nàng: "Cô nương thích hoa như vậy thì bẻ vài cành về cắm đi, yên tâm ngày mai nó sẽ nỡ thêm không cần phải lo."
Nàng nhận lấy cành hoa cúi đầu vội vã nói lời từ biệt: "Đã muộn rồi ta xin phép về nhà."
Lăng hoài cất tiếng: "Tương ngộ ba lần ta vẫn chưa biết tên cô nương."
A Minh chợt cắt ngang: "Khuê danh tiểu thư nhà ta sao có thể nói cho ngươi."
Nàng cắt ngang lời A Minh: "Ta họ Tần tên Tinh Bích."
Lăng Hoài gật đầu rất vui khi nghe được tên nàng, hắn không bao giờ để ý những lời khó nghe của tiểu cô nương A Minh hắn vẫy tay chạy với theo xe ngựa, giọng hắn từ xa truyền vào tai nàng.
"Cô nương hai ngày sau sẽ có đoàn kinh kịch đến từ vân nam, chắc chắn sẽ rất nhìu thứ thú vị. Nếu có thời gian thì cô nương hãy tới, ta sẽ đợi cô nương ở đầu hẻm lớn quán trà Lương Ký."
Sau 1 tràng dài những tiếng hét vang vọng của Lăng Hoài. A Minh lòng thầm xỉ vả kẻ kia nhưng lại thấy tiểu thư tay cầm nhành hoa, miệng cười e thẹn nàng lại chẳng dám nhiều lời.
"Thoáng gặp gỡ chỉ mang ưu sầu, ván cờ đã định khó lòng giải vây."
Trong khuê phòng nàng thẫn thờ từng thìa canh linh chi kỷ tử cứ nâng lên rồi lại hạ xuống. Nhập tâm suy nghĩ nửa muốn đi nửa lại lo lắng.
Nàng lại thấp thỏm nhìn qua A Minh đang thêu con bướm trên khăn tay: "A Minh nếu muốn ra ngoài buổi tối ta nên làm cách nào."
A Minh sợ hãi đưa mắt nhìn nàng: "Phu nhân sẽ không cho phép người gặp nam nhân tùy tiện, vô phép kia đâu."
Nàng nhẹ thở dài, nàng biết A Minh không thích Lăng Hoài. Chiều hôm đó nàng mang ít bánh đậu xanh đến cho đại thúc canh ngựa. Và nàng đã mua chuộc thành công cho lần đầu vượt rào.
Giờ thân, nàng khoác lên người bộ y phục trắng với họa tiết mẫu đơn khoe sắc đỏ thắm. Nàng ngồi trước gương đồng điểm trang vô cùng tinh xảo rồi bước lên xe ngựa.
Hắn đang ngồi ở quán trà Lương Ký bất an lo sợ nàng sẽ không đến, từ phía xa có tiếng xe ngựa dừng lại. Hắn thấy một làn váy trắng y phục tinh xảo nhẹ nhàng bước xuống xe, hắn chạy đến trước mặt nàng: "Ta chỉ sợ cô nương không tới."
Nàng không trả lời lặng lẽ bước từng bước nhỏ cúi đầu theo phía sau hắn, hắn đi tới một sạp bán mặt nạ. Hào phóng vung tiền cho chủ sạp cầm lên hai cái không bắt mắt nhất, đưa qua cho nàng.
Hắn lên tiếng: "Để bảo vệ hòa bình khu chợ, để khu chợ không bị phá hoại ta nên đeo mặt nạ vào, cô nương thấy sao hả?"
Thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, hắn vội gãi đầu sửa lời: "Cô nương nếu sợ gây chú ý thì mang mặt nạ vào đi sẽ không ai nhận ra cô nương."
Tần Tinh Bích che miệng cười khẽ, nàng hiểu hắn có lòng sợ nàng không được tự nhiên nên mới bông đùa.
Hai người hết nghe kịch lại chơi câu đố vô cùng vui vẻ. Lúc này hắn nhìn sang A Minh đang mải mê nghe kịch thì nói khẽ với nàng.
"Lần trước chưa giới thiệu tên đàng hoàng với cô nương, ta Họ Lăng tên chỉ một chữ Hoài cô nương hãy gọi ta Lăng Hoài."
Nàng lại im lặng một lúc sau mới khẽ gật đầu. Hắn vui đến độ tiễn nàng về rồi, mà hắn vẫn thơ thẩn cười cười đứng đó đến tận đêm khuya.
Ông trời cứ thích trêu người có lòng, từ khoảnh khắc thiếu niên lang bẻ xuống cành hoa, Tần Tinh Bích lại không gỡ xuống được hình bóng tiêu sái phong lưu đó.
Nàng bắt đầu tìm lý do cứ vài ngày lại rời phủ tới gốc đào già, hắn tan học là lại chạy tới gốc đào nơi có cô nương họ Tần mà hắn ngày đêm mong ngóng.