“Hiểu Đông!” Trông thấy con trai đi ra, mẹ Hướng cấp thiết bước về phái trước hỏi thăm: “Như thế nào đây? Ba ba của con nói gì ah?”
“Không có gì.” Hướng Hiểu Đông lắc đầu, cố gắng hết sức đưa ra bộ mặt tươi cười: “Thực xin lỗi. Mẹ, con phải về rồi.”
“Hiểu Đông!?” Mẹ Hướng giật mình gọi. Như thế nào lại nhanh vậy? Nàng còn chưa kịp nói với con trai mấy câu ah!
“Anh hai!” Hướng Hiểu Thu cũng gấp gáp giữ người lại: “Anh ít ra cũng ở lại ăn cơm chiều, có được không? Mẹ vì anh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ah!”
“Thực xin lỗi… anh thực sự không có biện pháp… anh sẽ quay về sau!” Nói xong, Hướng Hiểu Đông vội vã ra ngoài, sợ khuôn mặt tươi cười đang ngụy trang kia sẽ lập tức vụn vỡ, chỉ muốn thật nhanh rời khỏi.
“Anh hai!” Hướng Hiểu Thu đuổi theo, giữ chặt tay cậu truy vấn: “Có phải ba đã nói gì với anh hay không? Anh cứ ở lại, có em cùng mẹ, em không tin ba sẽ như thế nào!”
“Hiểu Thu…” Hướng Hiểu Đông một mực cúi đầu, không nhìn em gái, thấp giọng khẩn cầu nói: “Xin nhờ em… Để anh đi trước đã…”
“Anh…?” Chưa từng nghe qua khí ngữ hư nhuyễn đến vậy của anh trai, Hướng Hiểu Thu không khỏi giật mình.
“Cứ để cho nó đi.”
Âm thanh nặng nề của ba Hướng từ phía sau truyền đến, Hướng Hiểu Thu ngẩn người buông tay, tùy ý để anh trai vội vàng giống như chạy trốn mà rời đi, nghĩ muốn ngăn cản cũng không kịp.
“Ông…! Con trai khó khăn lắm mới trở về, vài lời đều chưa kịp nói ông đã đem người đuổi đi! Ông đến cùng là muốn như thế nào a!”
Mẹ Hướng hiếm khi thất thố, giận giữ hét lên với chồng vài câu rồi vội vã đuổi theo, chỉ mong kịp nói với con vài câu.
“Ba! Ba đến cùng…” Hướng Hiểu Thu quay đầu muốn hỏi, lại thấy ba mình chán nản ngồi xuống sofa, bất đắc dĩ đành dậm chân, xoay người đuổi theo mẹ Hướng.
Ba Hướng ngồi một mình trên sofa, trong đầu không ngừng nghĩ tới con trai trước khi đi. Những lời kia giống như có chút thê lương, bi ai cùng oán hận mà thốt ra…
“… Ba đem những chuyện này, đem so với hạnh phúc cả đời con còn quan trọng hơn sao?”
“Ta là vì tốt cho con ah..” khi còn lại một mình, bản thân ông cũng không phát hiện ra mình vô thức mà lẩm bẩm những lời này.
Vội vàng rời khỏi nhà, Hướng Hiểu Đông không hề giảm tốc độ, càng bước càng nhanh.
Cậu muốn trở về! Trở về nơi có người yêu đang đợi, càng nghĩ càng muốn… Nhanh lên, mau quay lại nơi ấm áp ôn hòa kia!
Húc Đông… Húc Đông, muốn gặp anh, thật rất muốn nhìn thấy anh!
“Hiểu Đông.”
Kinh ngạc dừng bước, Hướng Hiểu Đông không dám tin dụi mắt, một nhân ảnh đang dùng tư thái thanh thản tựa bên chiếc xe quen thuộc.
“Húc… Đông?” Cậu ngẩn ngơ tại chỗ thì thào nói: “Như thế nào lại…”
Húc Đông vì cái gì biết cậu đang ở chỗ này?
“Tôi tới đón em.” Hà Húc Đông có chút không tự nhiên nói, thân ảnh thon dài thắng tắp vươn tay đối với người trước mặt: “Chúng ta về nhà đi!”
Kinh ngạc nhìn đôi tay kia, Hướng Hiểu Đông tức thì không kìm nén được, chạy vội về phía trước quăng mình vào lồng ngực Hà Húc Đông, bất chấp việc có người đang nhìn, chỉ mong tìm được an ủi trong vòng tay ôm ấp của ái nhân.
“Húc Đông…” khí tức quen thuộc ngập tràn khứu giác, Hướng Hiểu Đông không nhịn được thút thít nỉ non.
Phát giác cậu có điểm không bình thường, Hà Húc Đông cau lại hàng lông mày, nhìn thoáng bốn phía xung quang, nửa kéo nửa vuốt ve đem người trong ngực đưa đến một hẻm nhỏ.
“Tại đây không có người.”
Nghe thấy những lời này, Hướng Hiểu Đông không khỏi run rẩy, nước mắt nhanh chóng như nước lũ tràn đê, hay tay siết chặt tấm lưng người yêu, mặc cho lệ nóng từng giọt từng giọt tuôn rơi.
“… Húc Đông… Húc Đông..” Cậu chôn mặt trên bờ vai dầy rộng kia, thanh âm run rẩy một tiếng lại một tiếng gọi, tại lồng ngực ấm áp của Hà Húc Đông cứ vậy mà khóc, bù cho những lúc trước mặt người nhà, một chút cũng không dám yếu mềm.
Dựa lưng vào tường ôm ấp người yêu, Hà Húc Đông trong mắt nổi lên một tia ôn nhu say lòng người, bày tay che chở tựa như vỗ về mái tóc đen, ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy nỉ non trong lòng.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân tới gần, Hà Húc Đông cảnh giác nâng mắt, trông thấy đầu hẻm có một phụ nhân cùng một cô gái.
“Đừng tới đây!” hà Húc Đông lạnh lùng chớp động hai mắt, im lặng cảnh cáo nhìn hai người, tay càng siết chặt người vẫn đang khóc đến không biết gì trong lồng ngực.
Phụ nhân ngây người đứng yên tại chỗ, trong mắt hỗn tạp kinh ngạc cùng đau lòng nhìn người đang nép trong lòng Hà Húc Đông, một lát sau mới hạ quyết tâm, giống như nhờ hắn giúp đỡ mà hơi gật đầu, sau đó xoay người ly khai. Cô gái thì mang thần sắc phức tạp liếc Hà Húc Đông một cái, rồi lặng lẽ đi theo phụ nhân rời đi.
Thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, Hà Húc Đông nâng khuôn mặt người đang thút thít nỉ non trong ngực mình lên, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt, rồi lại triền miên hôn lên đôi môi đang khẽ gọi tên hắn.
Nhu hòa liếm láp qua cánh môi, nhẹ nhàng mút cắn, đầu lưỡi lưu luyến khẽ tách hàm răng trắng bóng kia ra, thật sâu dây dưa xâm nhập. Hướng Hiểu Đông khe khẽ phát ra âm thanh, hai tay vòng qua cổ người yêu, chủ động làm nụ hôn này thêm sâu.
Khi nụ hôn chấm dứt, Hướng Hiểu Đông thở dốc nhìn người trước mặt, đôi mắt vẫn còn mang theo ướt át ngượng ngùng rũ xuống.
“Trở về đi!” Hà Húc Đông nhàn nhạt nói, dắt lấy tay Hướng Hiểu Đông.
“Ân.” Hướng Hiểu Đông nhẹ nhàng gật đầu.